Chương 4

Người Nhà Ta Toàn Là Thần Quỷ Kỷ Anh
4 lượt xem Cập nhật: 3 hours ago
[Mong mọi người sẽ cùng diễn ra một bộ phim thật chất lượng!]

Nghe nó nói xong, Từ Thanh Xuyên lại hơi nhức nhức cái đầu.

Thiết lập kiểu này đúng thật là phù hợp với sở thích xấu xa của Đêm Trắng.

Chỉ mong rằng lúc xuất hiện cốt truyện mấu chốt, lời dẫn sẽ không đột nhiên xuất hiện khiến họ giật bắn mình. Anh ta nhát gan lắm, thực sự không chịu nổi đâu.

Trong Đêm Trắng luôn có những chuyện kỳ dị khó lường, nếu ở ngoài nữa e là sẽ gặp phải thứ gì đó nguy hiểm mất.

Thấy sắc trời đang tối dần, Từ Thanh Xuyên nhìn hai đồng đội phía trước, trong giọng nói lộ ra sự căng thẳng rõ rệt: “Chúng ta đi thôi, tới số 444.”

Chỗ ba người đang đứng chính là đường Bách Gia trong bối cảnh nhiệm vụ.

Con đường tĩnh mịch mà nhỏ hẹp, chẳng thấy được điểm cuối, xem kiểu dáng nhà thì có vẻ đây là nơi giao nhau của thành phố và nông thôn chừng mười năm trước.

Những căn nhà hai bên nhìn chung không cao, chênh vênh và lệch nhau như vảy cá vậy.

Trên vách tường toàn là nấm mốc xám đen hoặc dây thường xuân mọc chi chít, ở trong đó sẽ khiến người ta cảm thấy tâm trạng bị đè nén cực kỳ ngột ngạt.

Không khí trộn lẫn mùi khói dầu và hôi thối, trong những khe hở trên mặt đất tràn đầy chất lỏng màu đen không rõ là gì.

Bạch Sương Hành đi rất nhẹ nhàng, tránh những vết nước bẩn, không để chúng dây vào giày và tất của mình.

Trên đường đi, ba người trao đổi thông tin cá nhân đại khái, phát hiện đều là sinh viên hết.

Cô học Mỹ thuật ở Đại học A, Từ Thanh Xuyên là đàn em nhỏ hơn cô một khóa, học khoa Công nghệ Phần mềm.

Văn Sở Sở trông nhỏ con, ăn nói nhỏ nhẹ, thế mà lại học trường cảnh sát.

Đường Bách Gia rất dài, ngay trước khi mặt trời lặn hết, cả nhóm cuối cùng cũng tới được chỗ cần tới.

Số 444.

Đây là một con số rất xui xẻo, cực hợp với những bộ phim kinh dị. Căn nhà có tổng cộng bốn tầng, trông bề ngoài chẳng khác gì với nhà dân kiểu cũ hết, cửa sổ đóng chặt, chẳng thấy được tình hình bên trong.

Từ Thanh Xuyên đẩy cánh cổng sắt ở tầng 1 ra nhưng không được: “Cửa khóa rồi.”

Anh ta lại thử gõ cửa, cũng chẳng có phản ứng gì.

Văn Sở Sở hơi căng thẳng: “Trong nhà không có ai à?”

Đừng trách cô ta nhát gan, thực sự căn nhà này quá âm u mà. Trên cả con đường có nhiều nhà dân như thế nhưng chỉ có khi tới gần nó mới có một cảm giác ớn lạnh xộc thẳng tới.

Bạch Sương Hành không nói gì, ánh mắt dán vào cổng sắt.

Căn nhà này đã cũ, cổng sắt cũng hoen gỉ loang lổ, có một cái mắt mèo ở vị trí ngang đầu người.

… Đợi đã.

Cô bước tới một bước.

Đó không phải mắt mèo.

Nói chính xác hơn là mắt mèo chống trộm đã bị gỡ xuống, chỉ còn lại một cái lỗ đen ngòm. Họ đứng ngoài căn nhà, nhìn xuyên qua cái lỗ đó là sẽ thấy được cảnh tượng bên trong.

[Một cái lỗ tròn.]

Ngay lúc cô phát hiện ra điểm này, lời dẫn đột nhiên vang lên.

[Mọi người là học trò được thầy Bách Lý chọn lựa, người ở đây đều biết mọi người sẽ tới, nhưng sao gõ cửa lại chẳng có ai trả lời chứ? Có lẽ nó sẽ cho mọi người biết đáp án.]

Từ Thanh Xuyên nhíu mày: “Ý của nó là chúng ta nên nhìn vào trong lỗ nhỏ này.”

“Lỗ tròn kiểu này… Khiến người ta rất khó chịu.”

Văn Sở Sở rất cảnh giác: “Trong phim kinh dị, lỗ thủng là thứ yêu thích của đám cuồng nhìn lén đấy.”

Từ Thanh Xuyên cực kỳ tán thành.
Bình luận (0)
Vui lòng đăng nhập để bình luận.

Chưa có bình luận nào cho truyện này. Hãy là người đầu tiên bình luận!

Cài đặt hiển thị