Chương 22

Canh Cửa Ở Ngục Giam Trại Địch Cung Hòe Tri Ngọc
4 lượt xem Cập nhật: 4 hours ago
"Á!" Đồ Đan không kiềm chế nổi mà hét lên, mấy tên đàn ông bên cạnh cũng lanh lẹ tránh tầm mắt đi, không dám nhìn thẳng.

Nửa cái đầu của Cam Lâm lăn thành hình vòng cung trên đất, sau đó đập ở chân Trần Nhiên. Khát vọng sống, sợ chết, oán hận mọi người, nhờ thế mà vẻ dữ tợn trên gương mặt hắn càng hiện rõ rệt.

Trần Nhiên cực hứng thú nhìn bộ mặt ngoan ngoãn của Quả Đông đang ôm con thỏ không chớp mắt, khóe miệng càng cong lên: “Thứ đó đang tìm thế thân."

"Gì cơ?" Lý Trác Phong không theo kịp mạch suy nghĩ của Trần Nhiên.

Quả thật anh ta không phát hiện đầu của Cam Lâm bị xẻ ra, nhưng việc này với tìm thế thân có liên quan gì đến nhau chứ?

Trần Nhiên nhìn sang, trong nụ cười còn dôi ra vẻ mất kiên nhẫn và ghét bỏ sờ sờ: “Cả ba người trong phòng này đều bị cắt mất một bộ phận, không phải đầu thì là chân, rõ ràng chiều cao không khớp nhau. Mẹ Cinderella biết rằng bà sẽ cắt bỏ ngón chân nếu giày mang không vừa."

Bị phân biệt đối xử, khóe miệng Lý Trác Phong co rút nhè nhẹ. Cơ mà tại sao truyện cổ tích của Trần Nhiên lại chuyển thành phim kinh dị vậy?

Lý Trác Phong nhìn Quả Đông đang nghiêm mặt gật gù như thật, hoàn toàn không phát giác rằng địa ngục ngay dưới chân mình.

Mắt trong veo đẹp đẽ, môi đo đỏ, đôi má trắng mềm khiến người ta muốn cắn một phát. Quả Đông gọn gàng, xinh đẹp tựa như búp bê trưng trong tủ kính.

Nhưng anh thì như vậy, trong lòng lại ôm một con búp bê kỳ dị bị cắt rời rồi khâu bừa lại, bên chân là cái đầu dữ tợn chỉ còn phân nửa, óc tóe đầy đất.

Sự tương phản mạnh đến thế làm cho người ta ngỡ mình đang xem một bức tranh kỳ dị và quái đản.

Tuy câu chuyện đen tối về "lời nguyền thế thân" của Trần Nhiên khiến mọi người rợn gai ốc, nhưng không ai có thể phủ nhận logic trong lời nói của anh. Dù không ai tận mắt chứng kiến tình trạng ba thi thể trước đó như Trần Nhiên, nhưng cái chết của Cam Lâm quả thật quá kỳ lạ.

Tuy nhiên, hiểu rõ nguyên nhân không khiến mọi người cảm thấy nhẹ nhõm hơn, mà ngược lại, sự bất an càng thêm chồng chất.

Nếu hung thủ muốn tìm người thế mạng, chẳng phải tất cả bọn họ đều có nguy cơ trở thành mục tiêu sao?

"Với chiều cao này, có lẽ hung thủ đang tìm người thế thân là trẻ con hoặc phụ nữ." - Tô Phong, không biết từ lúc nào đã bước đến gần cửa, lên tiếng. Cô khéo léo tránh nhìn vào vết thương trên thi thể Cam Lâm, chỉ quan sát sơ qua.

"Chính xác." - Trần Nhiên gật đầu, anh đã nhận ra điều này ngay từ khi bước vào.

Trong đám đông, sắc mặt Từ Đan càng lúc càng khó coi, bởi vì trong số những người có mặt, chỉ có cô là phù hợp với chiều cao này.

Tuy là nữ, nhưng chiều cao của Nam tỷ, Ngô Linh và Tô Phong đều trên 1m6. Đặc biệt, Tô Phong sở hữu chiều cao lý tưởng của một người mẫu - 1m75.

"Nhưng chỉ dựa vào chiều cao thì chưa thể khẳng định được gì..." - Từ Đan liếc xéo Tô Phong bằng ánh mắt oán hận.

Tất cả mọi người đều rơi vào trầm mặc, chỉ có Bì Dịch là nóng lòng muốn rời khỏi nơi quỷ quái này. Anh đã thúc giục hai lần, nhưng thấy mọi người vẫn đứng im, anh bực bội đập tay vào đùi, nói: "Mọi người còn chần chừ gì nữa? Nếu hôm nay không tìm ra manh mối gì, chúng ta sẽ phải ở lại đây một đêm nữa. Lỡ như thứ đó lại xuất hiện..."

"Vậy tôi và Nam tỷ sẽ đi chung một nhóm, vào làng hỏi thăm thử xem." - Ngô Linh lên tiếng.
Bình luận (0)
Vui lòng đăng nhập để bình luận.

Chưa có bình luận nào cho truyện này. Hãy là người đầu tiên bình luận!

Cài đặt hiển thị