Chương 23

Canh Cửa Ở Ngục Giam Trại Địch Cung Hòe Tri Ngọc
3 lượt xem Cập nhật: 4 hours ago
Bì Dịch lập tức nhìn về phía Tô Phong: “Tiểu Phong, em đi cùng anh, chúng ta sẽ đi kiểm tra những căn nhà hoang phía sau." - Vừa dứt lời, anh lại lo lắng nhìn Trần Nhiên, dè dặt hỏi - "Ban ngày sẽ không sao chứ?"

Trần Nhiên không để tâm đến anh ta, Lý Trác Phong liền lên tiếng thay: "Bây giờ có lẽ an toàn."

Bì Dịch thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhìn Tô Phong với ánh mắt chờ đợi.

"Vậy phiền anh Dịch rồi." - Tô Phong khẽ vén lọn tóc mai ra sau tai, để lộ hình xăm quyến rũ bên dưới gáy, khiến Bì Dịch nhìn đến ngây người.

Từ Đan chứng kiến cảnh tượng này, không khỏi bĩu môi khinh bỉ. Cô ta quay sang nhìn Trần Nhiên, nhưng anh hoàn toàn không để ý đến cô ta, mà chỉ chăm chú nhìn Quả Đông.

Quả Đông vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện hợp đồng, cậu bé muốn tìm cơ hội để Trần Nhiên ký hợp đồng. Suy cho cùng, chỉ có ông chủ chịu ký hợp đồng mới là ông chủ tốt.

Bị phớt lờ, Từ Đan buồn bã cắn chặt môi, đôi mắt ngấn lệ nhìn sang Lý Trác Phong.

Lý Trác Phong đã sớm nhận ra ý đồ của Từ Đan, anh nhanh chóng lên tiếng: "Tôi sẽ hành động một mình. Sau đó, tôi sẽ quay lại nhà trưởng thôn, xem có thể moi móc được thông tin gì thêm không."

Bị từ chối lần nữa, Từ Đan mím chặt môi, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.

Cô ta đành phải hướng ánh mắt cầu cứu về phía Trương Diệp, người duy nhất còn lại.

Trương Diệp cũng nhận ra mình bị bỏ rơi. Nhìn thấy ánh mắt của Từ Đan, anh ta nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu. Loại phụ nữ như Từ Đan, chỉ giỏi khóc lóc, thật kém xa Tô Phong. Ít nhất Tô Phong còn có chút đầu óc. Tuy nhiên, bản thân anh ta cũng không muốn hành động một mình.

Sau khi chia nhóm xong, mọi người lần lượt rời đi.

Trương Diệp theo Từ Đan ra khỏi nhà. Vừa ra đến cửa, Từ Đan bỗng chậm rãi bước đi, vẫn không ngừng lau nước mắt, dù cho những người khác đã đi xa.

Trương Diệp nóng nảy, định mở miệng mắng mỏ, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Từ Đan, anh ta sững người.

Từ Đan liếc anh ta, ánh mắt mang theo ẩn ý.

Trương Diệp không hiểu Từ Đan định giở trò gì, anh ta nhìn cô ta với vẻ khó chịu.

Từ Đan giả vờ lau nước mắt, cố tình đi thật chậm. Đợi đến khi nhóm của Nam tỷ và Bì Dịch đã đi khuất, cô ta mới thôi diễn kịch.

Cô ta kéo Trương Diệp rẽ vào một con đường nhỏ.

Bị lôi vào con hẻm nhỏ, chưa kịp để Trương Diệp lên tiếng, Từ Đan đã nói: "Anh không nghe thấy họ nói sao? Những kẻ vào đây đều là kẻ sát nhân."

Sắc mặt Trương Diệp biến đổi: “Ý cô là sao?". Anh ta chưa từng giết người.

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng nét mặt anh ta lại trở nên méo mó. Đúng là có người chết trong công ty của anh ta, nhưng chuyện đó không liên quan gì đến anh ta, hơn nữa anh ta cũng đã bồi thường rồi...

Nhận ra mình đang nghĩ gì, Trương Diệp trừng mắt nhìn Từ Đan. Anh ta ngày càng ghét người phụ nữ giả tạo này.

Từ Đan cũng không ưa gì Trương Diệp. Cô ta không còn vẻ bất an như trước, cười lạnh đáp trả: "Nếu thật sự như vậy, thế còn Trần Nhiên bọn họ? Tại sao họ lại ở đây?"

Trương Diệp cau mày.

"Hơn nữa, anh không nhận ra sao? Ngay cả Lý Trác Phong và Ngô Linh đều rất sợ Trần Nhiên." - Từ Đan nói tiếp.

Đối với cô ta, Quả Đông không đáng để bận tâm.

"Vậy thì sao?"

"Chúng ta phải rời khỏi đây. Tên Trần Nhiên kia rõ ràng có vấn đề, còn có con ma kia nữa. Nếu còn ở lại, tối nay người chết có khi chính là chúng ta."
Bình luận (0)
Vui lòng đăng nhập để bình luận.

Chưa có bình luận nào cho truyện này. Hãy là người đầu tiên bình luận!

Cài đặt hiển thị