Chương 21

Canh Cửa Ở Ngục Giam Trại Địch Cung Hòe Tri Ngọc
3 lượt xem Cập nhật: 4 hours ago
Trần Nhiên cười khẩy, điệu bộ không đổi: “Đêm qua tôi đã nói không được mở cửa ra ngoài, chính bọn họ không nghe, một mực muốn tìm chết. Bây giờ chết thật rồi, liên quan gì đến tôi?

Quả Đông rất nghiêm túc gật gật đầu, mái tóc ngủ dậy bù xù cũng theo đó mà rung rung, Trần Nhiên đã nói không được ra ngoài vẫn cứ một mực đi ra, chết đi lại trách ai?

Nếu cứu người là chuyện vươn nắm tay thôi, cứu cũng đã cứu rồi, nhưng căn bản đêm qua không phải là chuyện vươn nắm tay, nói không chừng mạng cũng mất toi.

"Anh muốn biết tôi tìm thấy thứ gì thì tự vào xem không phải xong rồi sao, tôi không ngăn anh vào đấy đâu, hơn nữa..." Trần Nhiên nhìn cái xác dưới chân mình: “Tôi biết thứ gì, mắc gì tôi phải nói cho anh hả?"

Trương Diệp cắn răng, hắn ta hung tợn trợn trừng với Trần Nhiên, người nọ chẳng sợ chút nào mà trừng lại. Trần Nhiên không dễ chọc, Trương Diệp bèn trút thù hận lên người Quả Đông, hắn ta quay qua lườm Quả Đông.

Bị làm dữ, Quả Đông lập tức nhe răng, anh siêu xấu đấy!

Trương Diệp cười lạnh, đường nhìn như có như không đảo qua kiếm dài vẫn không rời khỏi tay Trần Nhiên.

Trước đây hắn ta đã chú ý tới vỏ kiếm với cái túi bên ngoài có không ít hoa văn kỳ quái cùng màu, nhìn qua cũng không phải đồ thường, kiếm thường sẽ không lúc nào không rời khỏi thân Trần Nhiên được.

Mắt thấy lại sắp tranh cãi, Tỉ Dị đứng ra thúc giục lần nữa: “Chúng ta nên tìm đồ trước đi, để lỡ nữa thì trời tối luôn đấy..."

Nói đến trời tối, mọi người phải run rẩy một cái, ai biết khi trời đổ tối nữ quỷ kia có lao ra nữa hay không chứ.

"Trần Nhiên." Lý Trác Phong và Ngũ Lâm dồn dập nhìn về phía Trần Nhiên, muốn biết Trần Nhiên còn biết gì nữa.

"Trần Nhiên?" Tỉ Dị hết sức vội vàng.

Bỗng nhiên Trần Nhiên nhìn sang Quả Đông: “Anh nghĩ sao?"

"Hở?" Quả Đông sửng sốt.

"Tôi có nên nói cho họ không?" Trần Nhiên đầy hứng thú, cậu muốn xem Quả Đông sẽ lựa chọn như thế nào: “Chẳng phải tên kia nói rồi đấy, anh là đội trưởng, trong phó bản tôi phải nghe lời anh."

Nghe vậy, tất cả mọi người đều kinh ngạc, bao gồm Lý Trác Phong và Ngũ Lâm.

Trần Nhiên là con chó điên, điều này trong tổ chức không ai không biết, không ai không hiểu. Trần Nhiên như vậy lại có thể nghe lời người khác nói ư?

Nếu hiện tại không phải đang ban ngày ban mặt, hai người sẽ phải hoài nghi có phải Trần Nhiên bị quỷ nhập vào người rồi hay không.

Bỗng chốc trở thành tiêu điểm, Quả Đông căng thẳng khều khều bụng con thỏ, anh nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Nói cho họ đi."

Trần Nhiên nhướng mày, cậu còn tưởng Quả Đông khác biệt.

"Chúng ta có tổng bốn người." Quả Đông ưỡn ưỡn ngực, cố tình nói thật to chữ "bốn", anh và Trần Nhiên là một nhóm: “Thôn lớn thế chỉ dựa vào chúng ta muốn tìm lần lượt trong một lần thì quá khó, nhưng có họ hiệu suất sẽ cao hơn. Có thể tận dụng được thì phải tận dụng."

Khóe miệng lạnh lùng trễ xuống của Trần Nhiên lại không giữ được mà nhếch lên. Đúng vậy, phế vật có thể tận dụng được thì phải tận dụng.

"Nếu đội trưởng nhà tôi đã nói như vậy..." Tâm trạng Trần Nhiên cực kỳ tốt.

Cậu quay đầu lại, đá một cước vào đầu Cam Lâm nằm bên chân.

Khoảnh khắc tiếp theo, khi mọi người chưa kịp phản ứng lại, đầu của Cam Lâm đã lăn sang một bên.

Chỉ có nửa cái đầu của Cam Lâm lăn đi, đầu hắn bị xẻ đôi ngay dưới mũi tách thành hai nửa, Trần Nhiên đá một cái như vậy, thứ gì có trong đầu của hắn đều rơi vãi ra đất.
Bình luận (0)
Vui lòng đăng nhập để bình luận.

Chưa có bình luận nào cho truyện này. Hãy là người đầu tiên bình luận!

Cài đặt hiển thị