Chương 20
Canh Cửa Ở Ngục Giam Trại Địch
Cung Hòe Tri Ngọc
3 lượt xem
Cập nhật: 4 hours ago
Ngưng một lát, Lý Trác Phong bổ sung: “Theo suy đoán trước của chúng tôi, lệ quỷ hẳn sẽ thành hình khi người dân của thôn này bị giết hết."
"Trước kia tìm được nó có ích gì không?" Tô Phong hỏi.
"Có chứ, mặc dù chúng ta vẫn đang ở trong cốt truyện trước khi lệ quỷ thành hình, nhưng về cơ bản nó đã tồn tại và có liên kết chặt chẽ với lệ quỷ. Vậy nên chỉ cần phá hủy nó là sẽ làm cho lệ quỷ biến mất, đến lúc ấy chúng ta có thể rời đi."
Có mục tiêu rõ ràng, tuy sắc mặt của một số người vẫn khó coi như thế, nhưng đã có thêm ít tinh thần.
"Nhưng phải làm sao để tìm?" Chị Nam lên tiếng.
Bây giờ có tổng cộng chín người ở đây, ngoài bốn người Trần Nhiên ra, Tô Phong và những người khác lần đầu tiên vào đây có tổng số là năm.
Với nhân số ít ỏi như vậy, muốn kiếm được đôi giày trong cái thôn chứa hơn bốn mươi hộ gia đình và mấy chục căn nhà trống sụp nát, đúng là nói dễ hơn làm.
"Tóm lại đi tìm trước đã, mà chả phải nói là giày cưới rồi sao, đợi đến lúc chúng ta vào thôn hỏi thử xem có ai nhìn thấy không. Nếu không, một khi cốt truyện đến phân đoạn lệ quỷ thành hình thì chết chắc..." Giọng điệu Tỉ Dị nôn nóng, ông ta sợ chết, chẳng ai không sợ chết cả.
Nói rồi Tỉ Dị bắt đầu ồn ào chia đội.
Trước kia vẫn chưa thấy, bây giờ biết người trong thôn này không phải là người, mọi người không muốn hành động một mình, về việc chia đội lại càng không có ý kiến.
Mọi người đang bận rộn, Trương Diệp lại mở miệng: “Trước đó, mấy người không nghĩ nên để cậu ta nói rõ mọi chuyện sao?"
Trương Diệp chỉ về phía Trần Nhiên.
"Không phải đã nói rõ rồi à?" Lý Trác Phong cau mày, anh ta không muốn chọc tức Trần Nhiên.
"Anh nói rõ, cậu ta thì không chắc, chúng ta nhiều người như vậy mà chỉ có mỗi cậu ta vào căn phòng đó, chắc chắn cậu ta còn nhìn thấy thứ khác nữa đấy." Trương Diệp cười gằn: “Với lại nhóm mấy anh biết nhiều như thế, tại sao đêm qua lại không cứu người?"
Vòng vèo một hồi đề tài lại quay về vụ cứu người, bầu không khí lập tức chết cứng.
Môi Đồ Đan mấp máy, cô ta thu lại vẻ nóng ruột trong mắt, khóc lóc tỏ vẻ đau khổ: "Giờ đến lúc này rồi đừng tranh cãi nữa, chúng ta phải đoàn kết, nếu anh biết gì thì cứ nói ra hết đi, xem như tôi van anh, chỉ có như vậy chúng ta mới thoát ra ngoài được! Thêm nữa, tôi không muốn nhìn thấy người khác chết..."
Cô ta nói hết sức chân thành, như thể đêm qua thấy chết không cứu không phải cô ta mà là người nào khác.
Nhưng Trương Diệp nào cam tâm cứ thế mà bỏ qua cho Trần Nhiên, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Trong nhóm chúng ta chỉ có ba người bọn họ khả năng cứu người, đêm hôm qua bọn họ không cứu người, chuyện này vẫn chưa tính tới, bây giờ nói cái gì cũng đã muộn. Rõ ràng hiện giờ cậu ta còn nắm manh mối khác nhưng không chịu nói, rốt cuộc cậu ta đang rắp tâm cái quái gì hả?"
Quả Đông vẫn luôn ngoan ngoãn đứng một bên, phát hiện mình bị đánh bật khỏi hàng ngũ của Trần Nhiên, vội vàng dịch từng bước tới cạnh Trần Nhiên, anh cũng là một nhóm mà! Đột nhiên, anh nhớ đến chuyện hợp đồng, anh lập tức quay lại chăm chú nhìn Trần Nhiên, người nọ ra vẻ không hiểu gì cả.
Tầm mắt Trương Diệp trực tiếp lướt qua người Quả Đông, hung tợn nhìn chằm chặp Trần Nhiên.
Bị lơ hoàn toàn, hai mắt Quả Đông đều trợn tròn.
"Trước kia tìm được nó có ích gì không?" Tô Phong hỏi.
"Có chứ, mặc dù chúng ta vẫn đang ở trong cốt truyện trước khi lệ quỷ thành hình, nhưng về cơ bản nó đã tồn tại và có liên kết chặt chẽ với lệ quỷ. Vậy nên chỉ cần phá hủy nó là sẽ làm cho lệ quỷ biến mất, đến lúc ấy chúng ta có thể rời đi."
Có mục tiêu rõ ràng, tuy sắc mặt của một số người vẫn khó coi như thế, nhưng đã có thêm ít tinh thần.
"Nhưng phải làm sao để tìm?" Chị Nam lên tiếng.
Bây giờ có tổng cộng chín người ở đây, ngoài bốn người Trần Nhiên ra, Tô Phong và những người khác lần đầu tiên vào đây có tổng số là năm.
Với nhân số ít ỏi như vậy, muốn kiếm được đôi giày trong cái thôn chứa hơn bốn mươi hộ gia đình và mấy chục căn nhà trống sụp nát, đúng là nói dễ hơn làm.
"Tóm lại đi tìm trước đã, mà chả phải nói là giày cưới rồi sao, đợi đến lúc chúng ta vào thôn hỏi thử xem có ai nhìn thấy không. Nếu không, một khi cốt truyện đến phân đoạn lệ quỷ thành hình thì chết chắc..." Giọng điệu Tỉ Dị nôn nóng, ông ta sợ chết, chẳng ai không sợ chết cả.
Nói rồi Tỉ Dị bắt đầu ồn ào chia đội.
Trước kia vẫn chưa thấy, bây giờ biết người trong thôn này không phải là người, mọi người không muốn hành động một mình, về việc chia đội lại càng không có ý kiến.
Mọi người đang bận rộn, Trương Diệp lại mở miệng: “Trước đó, mấy người không nghĩ nên để cậu ta nói rõ mọi chuyện sao?"
Trương Diệp chỉ về phía Trần Nhiên.
"Không phải đã nói rõ rồi à?" Lý Trác Phong cau mày, anh ta không muốn chọc tức Trần Nhiên.
"Anh nói rõ, cậu ta thì không chắc, chúng ta nhiều người như vậy mà chỉ có mỗi cậu ta vào căn phòng đó, chắc chắn cậu ta còn nhìn thấy thứ khác nữa đấy." Trương Diệp cười gằn: “Với lại nhóm mấy anh biết nhiều như thế, tại sao đêm qua lại không cứu người?"
Vòng vèo một hồi đề tài lại quay về vụ cứu người, bầu không khí lập tức chết cứng.
Môi Đồ Đan mấp máy, cô ta thu lại vẻ nóng ruột trong mắt, khóc lóc tỏ vẻ đau khổ: "Giờ đến lúc này rồi đừng tranh cãi nữa, chúng ta phải đoàn kết, nếu anh biết gì thì cứ nói ra hết đi, xem như tôi van anh, chỉ có như vậy chúng ta mới thoát ra ngoài được! Thêm nữa, tôi không muốn nhìn thấy người khác chết..."
Cô ta nói hết sức chân thành, như thể đêm qua thấy chết không cứu không phải cô ta mà là người nào khác.
Nhưng Trương Diệp nào cam tâm cứ thế mà bỏ qua cho Trần Nhiên, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Trong nhóm chúng ta chỉ có ba người bọn họ khả năng cứu người, đêm hôm qua bọn họ không cứu người, chuyện này vẫn chưa tính tới, bây giờ nói cái gì cũng đã muộn. Rõ ràng hiện giờ cậu ta còn nắm manh mối khác nhưng không chịu nói, rốt cuộc cậu ta đang rắp tâm cái quái gì hả?"
Quả Đông vẫn luôn ngoan ngoãn đứng một bên, phát hiện mình bị đánh bật khỏi hàng ngũ của Trần Nhiên, vội vàng dịch từng bước tới cạnh Trần Nhiên, anh cũng là một nhóm mà! Đột nhiên, anh nhớ đến chuyện hợp đồng, anh lập tức quay lại chăm chú nhìn Trần Nhiên, người nọ ra vẻ không hiểu gì cả.
Tầm mắt Trương Diệp trực tiếp lướt qua người Quả Đông, hung tợn nhìn chằm chặp Trần Nhiên.
Bị lơ hoàn toàn, hai mắt Quả Đông đều trợn tròn.
Bình luận (0)
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Chưa có bình luận nào cho truyện này. Hãy là người đầu tiên bình luận!