Chương 19

Canh Cửa Ở Ngục Giam Trại Địch Cung Hòe Tri Ngọc
3 lượt xem Cập nhật: 4 hours ago
"Mấy người chắc cũng biết lệ quỷ là ra sao rồi, chúng được sinh ra trong nỗi tuyệt vọng và thống khổ cùng tận. Phụ linh như là bằng cớ lệ quỷ có tồn tại trên thế gian vậy, nhưng chúng mạnh và đáng sợ hơn thế nhiều."

"Nửa tháng trước, tổ chức chúng tôi nhận được thông tin, hơn ba mươi hộ gia đình trong một tòa nhà cao tầng đều đã chết thảm trong đêm, thi thể bốc mùi nằm la liệt trên đất. Người của chúng tôi đã tới và tìm thấy phụ linh ở hành lang, bám theo nó trở về rồi mới tìm ra thôn này."

"Khi người của chúng tôi đến, tất cả những người trong thôn này đã chết hết, chết vô cùng thê thảm và khủng khiếp, không rõ nguyên nhân cụ thể."

Trong sân im lặng một hồi.

Mọi người đều có ảo tưởng mình đang nghe thiên thư, nếu không phải vì họ đã tận mắt chứng kiến chuyện xảy ra đêm qua thì chắc còn lâu họ mới tin.

Làm mọi người khó chịu hơn chính là, nếu những gì Lý Trác Phong nói là thật thì chẳng phải bọn họ đang ở thôn quỷ hay sao? Đêm qua bọn họ còn ăn thức ăn do những con quỷ đó làm ra...

Một nhóm không chịu nổi bắt đầu ọc nước chua trong cổ họng, khuôn mặt tái xanh chuyển sang xanh mét. Đồ Đan lại cố nôn thêm lần nữa, nóng lòng muốn khạc sạch thức ăn tối qua ra.

Tô Phong cố nén buồn nôn nói tiếp: “Vậy chúng tôi làm sao tới đây được?"

Trương Diệp lập tức phản ứng lại: “Có phải mấy người đã làm gì không? Chuyện này không liên quan đến chúng tôi, nếu không tại sao chúng tôi lại bị kéo vào đây chứ?"

Trần Nhiên cười lạnh, cậu tựa vào khung cửa, dưới chân là gương mặt chết không nhắm mắt của Cam Lâm: “Vậy thì mấy người phải tự hỏi chính mình rồi nhỉ?"

Trương Diệp tức lắm, người hắn ta khó chịu nhất bây giờ đó là Trần Nhiên: “Ý của cậu là sao hả?"

Ngũ Lâm mở lời: “Phụ linh tuy mạnh, nhưng vẫn phải tuân thủ quy tắc. Ngoài những người gần quanh khi nó mở ra, nó chỉ có thể nuốt một loại người, đó là người chứa đầy tuyệt vọng, thù hận, hờn ghét, căm phẫn... và những cảm xúc tiêu cực khác trong lòng. Với lại đa phần những người này đã làm không ít chuyện trái với lương tâm, thậm chí đã từng giết người."

Có vài người tuy đang sống, nhưng chẳng kém gì quỷ ma cả.

Nghe thấy lời này của Ngũ Lâm, sắc mặt của một số người dần trở nên kỳ lạ.

Đồ Đan bày vẻ uất ức: “Cậu nói vớ vẩn gì vậy? Bình thường đến cả một con vật nhỏ tôi còn không dám đả thương, tôi lúc nào..."

Ngũ Lâm nhàn nhạt nhìn cô ta: “Đây không phải do tôi quyết định, cô có ý kiến thì đi tìm phụ linh mà nói."

Lời đã tới bên miệng Đồ Đan đành phải hậm hực dằn xuống.

Không một ai lên tiếng, bầu không khí lại trở nên khó xử.

Tô Phong vén nhẹ tóc ra sau vành tai, rồi mở miệng: “Kiểu dáng phụ linh trông như thế nào?"

"Đó là đôi giày cưới của phụ nữ, giày vải từ thập niên 80-90, màu đỏ thẫm, trên mặt giày còn thêu hình uyên ương." Lý Trác Phong đáp.

"Tại sao lúc trước mấy người không phá hủy nó, chả phải mấy người đã tìm ra rồi à?" Trương Diệp châm chọc, nếu như xử lý sớm hơn thì chẳng có chuyện như hiện tại.

Ngũ Lâm thản nhiên nhìn sang: “Phải ở trong đây mới phá hủy được."

Bộ mặt của Trương Diệp cực kỳ tệ.

"Vậy hiện tại mấy anh có manh mối không?" Tô Phong tiếp tục hỏi.

Lý Trác Phong cười khổ: “Trước khi lệ quỷ thành hình, không ai biết nó ở đâu cả. Vả lại một khi cốt truyện đến gian đoạn lệ quỷ thành hình, quỷ ám bên trong sẽ vô cùng mạnh, có thể nói chúng là thần của thế giới này. Đến lúc đó, chúng ta chỉ còn con đường chết."
Bình luận (0)
Vui lòng đăng nhập để bình luận.

Chưa có bình luận nào cho truyện này. Hãy là người đầu tiên bình luận!

Cài đặt hiển thị