Chương 18
Canh Cửa Ở Ngục Giam Trại Địch
Cung Hòe Tri Ngọc
3 lượt xem
Cập nhật: 4 hours ago
Phòng Cam Lâm đập đêm qua là của nhóm Đồ Đan.
Bị chất vấn, khuôn mặt toàn nước mắt của Đồ Đan trắng bệch ngay tức thì, cô ta vội vã nhìn về phía những người khác, những người khác đều lảng đi.
"Tôi có thể làm gì? Đó là quỷ, tôi có thể làm gì được chứ?" Đồ Đan lập tức phá vỡ phòng ngự, trở nên cuồng loạn.
"Vậy nên cô đã nhìn hắn chết đi à?" Trương Diệp cười lạnh.
Đồ Đan không ngăn được nước mắt, cô ta cầu cứu nhìn những người khác, nhưng không một ai sẵn lòng đối mặt cùng cô ta.
Trương Diệp chiếm lợi thế, ngữ khí càng ngày càng không nể nang: “Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, có thấy chán chưa hả?"
"Anh cũng nghe thấy tiếng đập cửa, vậy sao anh không mở cửa cứu đi? Anh ở sát bên họ, mở cửa cứu người chỉ cách vài bước chân. Nếu anh đi cứu người ngay từ đầu, nói không chừng vẫn có thể cứu tất đấy." Trần Nhiên chỉ cảm thấy cãi cọ làm nhức óc mình, lời thốt ra càng ngày càng trở nên không lịch sự.
Sau tất cả bọn họ đều là người ích kỷ, đổ lỗi cho người khác là việc đương nhiên mà thôi.
Trương Diệp nghe được lời này của Trần Nhiên, sắc mặt hắn ta tái xanh ngay, nhìn Trần Nhiên một cách hằn học, ánh mắt gần tới mức ác độc. Đây không phải là lần đầu tiên Trần Nhiên và hắn ta gây khó dễ cho nhau.
Thấy hai người sắp tranh cãi, Tỉ Dị vội vác bụng bia ra hòa giải: “Thôi nào, mỗi người bớt một câu đi, mọi chuyện đã thành thế này rồi, dù cãi thêm nữa thì cũng có ích gì đâu?"
Lời của Tỉ Dị làm mọi người nhớ lại chuyện trước đó ngay lập tức, sắc mặt bỗng xanh lét.
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy? Đêm qua là thật..." Tô Phong nhìn tới bọn Trần Nhiên.
Tất cả mọi người nhìn về phía ba người Trần Nhiên, rõ ràng bọn họ biết gì đó.
Lý Trác Phong đứng ra giải thích: “Ngày hôm qua tôi đã nói rồi đấy, mấy người có thể xem nơi đây là một thế giới thần quái - một phó bản, muốn thoát ra ngoài thì phải tìm ra phụ linh rồi phá hủy nó."
Nếu ngày thường nghe thấy lời này, chắc chắn mọi người sẽ coi nó thành trò đùa, nhưng sau khi chứng kiến chuyện đã xảy ra đêm qua thì bây giờ không ai có thể cười nổi nữa.
"Thứ kia sẽ đến nữa à?" Tô Phong hỏi.
"Trừ khi chúng ta có thể rời khỏi đây, nếu không cô ta sẽ luôn ở đây bởi đây chính là thế giới của chúng." Sắc mặt Lý Trác Phong không tốt lắm.
"Thế giới của chúng sao?" Tô Phong bắt lấy trọng điểm, câu nói này của Lý Trác Phong rõ là có vấn đề, thế giới chúng là có ý gì? Cho dù gạt bọn họ sang một bên không nhắc tới, chẳng phải trong thôn vẫn còn nhiều người như thế mà?
Lý Trác Phong không khỏi liếc qua Tô Phong thêm chốc nữa, mới đầu Tô Phong thực sự không làm ai ưa cho nổi, nhưng hiện tại chị lại làm người ta phải nhìn bằng con mắt khác.
Đầu óc khá tốt, hơn nữa cũng đủ bình tĩnh.
Tối qua khi đã chia phòng xong Tô Phong cứ ồn ào đòi đi tắm, Trần Nhiên nói câu đêm đến không được ra ngoài thì đêm qua chị không hề bước ra cửa, bằng không làm sao còn có thể đứng ở đây chứ.
Trong mắt Đồ Đan cũng hiện lên kinh ngạc, nhưng đây cũng chẳng khiến cô ta thay đổi cách nhìn về Tô Phong, ngược lại càng thêm ghê tởm Tô Phong.
Tô Phong đang vờ vịt, đang muốn khoe khoang đây mà. Hiện tại chị đã hả dạ, lực chú ý của mọi người đều dồn hết lên người chị.
"Nói cho vuông thì chúng không phải là người." Lý Trác Phong thả bom xuống, không đợi mọi người hoàn hồn sau cú sốc, anh ta lại nói tiếp: “Nơi chúng ta đang ở bây giờ là thế giới trong ký ức."
Bị chất vấn, khuôn mặt toàn nước mắt của Đồ Đan trắng bệch ngay tức thì, cô ta vội vã nhìn về phía những người khác, những người khác đều lảng đi.
"Tôi có thể làm gì? Đó là quỷ, tôi có thể làm gì được chứ?" Đồ Đan lập tức phá vỡ phòng ngự, trở nên cuồng loạn.
"Vậy nên cô đã nhìn hắn chết đi à?" Trương Diệp cười lạnh.
Đồ Đan không ngăn được nước mắt, cô ta cầu cứu nhìn những người khác, nhưng không một ai sẵn lòng đối mặt cùng cô ta.
Trương Diệp chiếm lợi thế, ngữ khí càng ngày càng không nể nang: “Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, có thấy chán chưa hả?"
"Anh cũng nghe thấy tiếng đập cửa, vậy sao anh không mở cửa cứu đi? Anh ở sát bên họ, mở cửa cứu người chỉ cách vài bước chân. Nếu anh đi cứu người ngay từ đầu, nói không chừng vẫn có thể cứu tất đấy." Trần Nhiên chỉ cảm thấy cãi cọ làm nhức óc mình, lời thốt ra càng ngày càng trở nên không lịch sự.
Sau tất cả bọn họ đều là người ích kỷ, đổ lỗi cho người khác là việc đương nhiên mà thôi.
Trương Diệp nghe được lời này của Trần Nhiên, sắc mặt hắn ta tái xanh ngay, nhìn Trần Nhiên một cách hằn học, ánh mắt gần tới mức ác độc. Đây không phải là lần đầu tiên Trần Nhiên và hắn ta gây khó dễ cho nhau.
Thấy hai người sắp tranh cãi, Tỉ Dị vội vác bụng bia ra hòa giải: “Thôi nào, mỗi người bớt một câu đi, mọi chuyện đã thành thế này rồi, dù cãi thêm nữa thì cũng có ích gì đâu?"
Lời của Tỉ Dị làm mọi người nhớ lại chuyện trước đó ngay lập tức, sắc mặt bỗng xanh lét.
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy? Đêm qua là thật..." Tô Phong nhìn tới bọn Trần Nhiên.
Tất cả mọi người nhìn về phía ba người Trần Nhiên, rõ ràng bọn họ biết gì đó.
Lý Trác Phong đứng ra giải thích: “Ngày hôm qua tôi đã nói rồi đấy, mấy người có thể xem nơi đây là một thế giới thần quái - một phó bản, muốn thoát ra ngoài thì phải tìm ra phụ linh rồi phá hủy nó."
Nếu ngày thường nghe thấy lời này, chắc chắn mọi người sẽ coi nó thành trò đùa, nhưng sau khi chứng kiến chuyện đã xảy ra đêm qua thì bây giờ không ai có thể cười nổi nữa.
"Thứ kia sẽ đến nữa à?" Tô Phong hỏi.
"Trừ khi chúng ta có thể rời khỏi đây, nếu không cô ta sẽ luôn ở đây bởi đây chính là thế giới của chúng." Sắc mặt Lý Trác Phong không tốt lắm.
"Thế giới của chúng sao?" Tô Phong bắt lấy trọng điểm, câu nói này của Lý Trác Phong rõ là có vấn đề, thế giới chúng là có ý gì? Cho dù gạt bọn họ sang một bên không nhắc tới, chẳng phải trong thôn vẫn còn nhiều người như thế mà?
Lý Trác Phong không khỏi liếc qua Tô Phong thêm chốc nữa, mới đầu Tô Phong thực sự không làm ai ưa cho nổi, nhưng hiện tại chị lại làm người ta phải nhìn bằng con mắt khác.
Đầu óc khá tốt, hơn nữa cũng đủ bình tĩnh.
Tối qua khi đã chia phòng xong Tô Phong cứ ồn ào đòi đi tắm, Trần Nhiên nói câu đêm đến không được ra ngoài thì đêm qua chị không hề bước ra cửa, bằng không làm sao còn có thể đứng ở đây chứ.
Trong mắt Đồ Đan cũng hiện lên kinh ngạc, nhưng đây cũng chẳng khiến cô ta thay đổi cách nhìn về Tô Phong, ngược lại càng thêm ghê tởm Tô Phong.
Tô Phong đang vờ vịt, đang muốn khoe khoang đây mà. Hiện tại chị đã hả dạ, lực chú ý của mọi người đều dồn hết lên người chị.
"Nói cho vuông thì chúng không phải là người." Lý Trác Phong thả bom xuống, không đợi mọi người hoàn hồn sau cú sốc, anh ta lại nói tiếp: “Nơi chúng ta đang ở bây giờ là thế giới trong ký ức."
Bình luận (0)
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Chưa có bình luận nào cho truyện này. Hãy là người đầu tiên bình luận!