Chương 12
Canh Cửa Ở Ngục Giam Trại Địch
Cung Hòe Tri Ngọc
3 lượt xem
Cập nhật: 3 hours ago
"Làm phiền rồi ạ." Lý Trác Phong nói.
Quyết định ổn thỏa, trưởng thôn lập tức xoay người dặn dò anh ba ở bên mau chóng thu xếp, còn những người khác nhân cơ hội này ăn cơm.
Hương vị thức ăn không được xem là ngon, nhưng ở tình huống đói bụng thì mọi người đều ăn rất ngon miệng. Đặc biệt là Quả Đông, còn thêm tầm hai phần cơm, nhìn sang bên kia Lý Trác Phong đang trợn to mắt.
Bàn nhỏ của mấy cô gái lên đồ chậm hơn bàn của họ, nhiều món bàn lớn bên nam đã ăn xong mới bưng qua.
Lúc chờ mọi người cơm nước xong xuôi cũng đã hơn chín giờ đêm.
Có lẽ miệng Lý Trác Phong bô bô quá cũng đã mỏi, ăn xong không đến tiếp chuyện với trưởng thôn bọn họ nữa, bày ra bộ mặt thận yếu vừa ngáp vừa làu bàu mệt.
Trưởng thôn đành để bọn họ nghỉ ngơi trước, có việc ngày mai nói sau.
Nhờ ánh sáng ở sảnh, sau khi mọi người rửa sơ mặt trong sân nhà ông Tuyên thì được dẫn sang một căn nhà ngói cũ kỹ cạnh nhà trưởng thôn.
Căn nhà ngói là nhà cũ của trưởng thôn, nay cả nhà dời qua ở nhà trệt, chỗ này đã bị bỏ trống. Hơn nữa nó vừa đủ bốn gian phòng nên để tất cả bọn họ ở lại đây.
Ông Tuyên, anh ba tiễn người đi một đoạn, sau khi đóng cửa lại, cả hai thu lại nụ cười, đứng trong sân đưa mắt nhìn nhau.
Đêm về tối om, không có ánh trăng.
Khoảng sân được thắp sáng bằng bóng đèn vàng công suất thấp, gió thổi làm bóng đèn rung lắc không ngừng khiến ngôi nhà ngói cũ nát trông thật kỳ dị và âm u, dường như trong góc phóng đen nghịt có vô số ánh mắt hiểm độc không có tròng trắng trông về bọn họ vậy.
"Chúng ta ở lại đây thật hả?" Giọng điệu cứng nhắc của Trương Diệp cất lên, hắn ta đã quen với việc sắp đặt người khác.
Trước đó gia linh còn chưa nhắc tới, căn nhà ngói hỏng nát này coi chừng nửa đêm trụ không được sẽ sập đè lên người mình, lại còn chẳng biết chăn bông có sạch không, chỉ nghĩ đến mùi ẩm mốc, Trương Diệp đã bày vẻ mặt không chịu nổi.
"Nếu anh muốn đi sẽ không ai cản anh đâu." Trần Nhiên mở miệng, tất nhiên không phải lời hay.
Trương Diệp nhìn thôn tối tăm, xanh mặt không dám nói nữa. Lúc này dù có cho hắn mười lá gan hắn ta cũng không dám rời đi một mình.
"Vậy thì chia phòng ra đi." Lý Trác Phong nói.
"Chúng ta người nhiều như thế má có bốn phòng, không phải có hơi chật sao?" Đồ Đan để lộ sắc mặt suy sụp, vừa nãy ăn cơm cô ta cũng chẳng vui vẻ gì, thời đại nào rồi mà còn không cho phụ nữ ngồi chung mâm với đàn ông?
"Cuốc bộ cả ngày, chân tôi đã đau lắm rồi, chúng ta nên ngủ sớm đi." Ngoài miệng Tô Phong nói đau chân, mà tay lại xoa trước ngực, tức thì nghênh đón rất nhiều ánh nhìn như có như không.
Tô Phong là một người cô gái đẹp. Không phải kiểu đẹp sắc nét, mặt trái xoan, mắt hạnh, mà là một phong cách khác phong tình, gợi cảm, đậm vị phụ nữ. Đi cùng là cách ăn mặc bạo dạn của chị, giữa một số ít phụ nữ chị đã tự mình giành chiến thắng rồi.
Cho dù Đồ Đan đi theo con đường thuần khiết, cũng phải chào thua chị một quãng lớn.
Hiển nhiên Tô Phong cũng biết ưu thế của bản thân, ánh mắt mập mờ nhìn về phía Trần Nhiên với Lý Trác Phong, trong đám người cũng có thể thấy rõ ba người Trần Nhiên là nhóm có năng lực. . Truyện Đô Thị
Quả Đông thấy thế, nháy mắt đã xù lông.
Anh vội dịch lại gần Trần Nhiên ở bên cạnh, kề sát sạt người Trần Nhiên, Trần Nhiên là của anh, Trần Nhiên đã đồng ý sẽ bảo vệ anh rồi mà.
Quyết định ổn thỏa, trưởng thôn lập tức xoay người dặn dò anh ba ở bên mau chóng thu xếp, còn những người khác nhân cơ hội này ăn cơm.
Hương vị thức ăn không được xem là ngon, nhưng ở tình huống đói bụng thì mọi người đều ăn rất ngon miệng. Đặc biệt là Quả Đông, còn thêm tầm hai phần cơm, nhìn sang bên kia Lý Trác Phong đang trợn to mắt.
Bàn nhỏ của mấy cô gái lên đồ chậm hơn bàn của họ, nhiều món bàn lớn bên nam đã ăn xong mới bưng qua.
Lúc chờ mọi người cơm nước xong xuôi cũng đã hơn chín giờ đêm.
Có lẽ miệng Lý Trác Phong bô bô quá cũng đã mỏi, ăn xong không đến tiếp chuyện với trưởng thôn bọn họ nữa, bày ra bộ mặt thận yếu vừa ngáp vừa làu bàu mệt.
Trưởng thôn đành để bọn họ nghỉ ngơi trước, có việc ngày mai nói sau.
Nhờ ánh sáng ở sảnh, sau khi mọi người rửa sơ mặt trong sân nhà ông Tuyên thì được dẫn sang một căn nhà ngói cũ kỹ cạnh nhà trưởng thôn.
Căn nhà ngói là nhà cũ của trưởng thôn, nay cả nhà dời qua ở nhà trệt, chỗ này đã bị bỏ trống. Hơn nữa nó vừa đủ bốn gian phòng nên để tất cả bọn họ ở lại đây.
Ông Tuyên, anh ba tiễn người đi một đoạn, sau khi đóng cửa lại, cả hai thu lại nụ cười, đứng trong sân đưa mắt nhìn nhau.
Đêm về tối om, không có ánh trăng.
Khoảng sân được thắp sáng bằng bóng đèn vàng công suất thấp, gió thổi làm bóng đèn rung lắc không ngừng khiến ngôi nhà ngói cũ nát trông thật kỳ dị và âm u, dường như trong góc phóng đen nghịt có vô số ánh mắt hiểm độc không có tròng trắng trông về bọn họ vậy.
"Chúng ta ở lại đây thật hả?" Giọng điệu cứng nhắc của Trương Diệp cất lên, hắn ta đã quen với việc sắp đặt người khác.
Trước đó gia linh còn chưa nhắc tới, căn nhà ngói hỏng nát này coi chừng nửa đêm trụ không được sẽ sập đè lên người mình, lại còn chẳng biết chăn bông có sạch không, chỉ nghĩ đến mùi ẩm mốc, Trương Diệp đã bày vẻ mặt không chịu nổi.
"Nếu anh muốn đi sẽ không ai cản anh đâu." Trần Nhiên mở miệng, tất nhiên không phải lời hay.
Trương Diệp nhìn thôn tối tăm, xanh mặt không dám nói nữa. Lúc này dù có cho hắn mười lá gan hắn ta cũng không dám rời đi một mình.
"Vậy thì chia phòng ra đi." Lý Trác Phong nói.
"Chúng ta người nhiều như thế má có bốn phòng, không phải có hơi chật sao?" Đồ Đan để lộ sắc mặt suy sụp, vừa nãy ăn cơm cô ta cũng chẳng vui vẻ gì, thời đại nào rồi mà còn không cho phụ nữ ngồi chung mâm với đàn ông?
"Cuốc bộ cả ngày, chân tôi đã đau lắm rồi, chúng ta nên ngủ sớm đi." Ngoài miệng Tô Phong nói đau chân, mà tay lại xoa trước ngực, tức thì nghênh đón rất nhiều ánh nhìn như có như không.
Tô Phong là một người cô gái đẹp. Không phải kiểu đẹp sắc nét, mặt trái xoan, mắt hạnh, mà là một phong cách khác phong tình, gợi cảm, đậm vị phụ nữ. Đi cùng là cách ăn mặc bạo dạn của chị, giữa một số ít phụ nữ chị đã tự mình giành chiến thắng rồi.
Cho dù Đồ Đan đi theo con đường thuần khiết, cũng phải chào thua chị một quãng lớn.
Hiển nhiên Tô Phong cũng biết ưu thế của bản thân, ánh mắt mập mờ nhìn về phía Trần Nhiên với Lý Trác Phong, trong đám người cũng có thể thấy rõ ba người Trần Nhiên là nhóm có năng lực. . Truyện Đô Thị
Quả Đông thấy thế, nháy mắt đã xù lông.
Anh vội dịch lại gần Trần Nhiên ở bên cạnh, kề sát sạt người Trần Nhiên, Trần Nhiên là của anh, Trần Nhiên đã đồng ý sẽ bảo vệ anh rồi mà.
Bình luận (0)
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Chưa có bình luận nào cho truyện này. Hãy là người đầu tiên bình luận!