Chương 13
Canh Cửa Ở Ngục Giam Trại Địch
Cung Hòe Tri Ngọc
3 lượt xem
Cập nhật: 4 hours ago
Bây giờ anh chỉ là một người bình thường, người thường hẳn sẽ sợ hãi. Nghĩ đến đây, Quả Đông nghiêm túc nghĩ đến việc nên rao một hai tiếng rằng, anh thật sự sợ quá.
Vẻ mặt Lý Trác Phong phức tạp dời tầm mắt đi, càng ngày anh ta càng cảm thấy mạch não Quả Đông bị chệch hẳn với những người khác.
Từ đầu đến giờ Trần Nhiên chẳng thèm nhìn đến Tô Phong, lực chú ý dồn hết lên người Quả Đông, cả người Quả Đông sắp dán dính vào người cậu.
Trông thấy không có hy vọng ở Trần Nhiên, Lý Trác Phong lại không thức thời, Tô Phong trực tiếp bỏ qua mấy cô gái Đồ Đan, Ngũ Lâm, chị Nam tuổi hơi lớn, xác định rõ mục tiêu nhìn sang nhóm đàn ông còn lại: “Chạy cả ngày người đầy mồ hôi, đến lúc tôi muốn đi tắm thì lại sợ đi một mình..."
Hai mắt Tỉ Dịch không dời khỏi bộ ngực nở to của Tô Phong chủ động xin đi đánh giặc: “Đừng sợ, anh đây sẽ bảo vệ em, em yên tâm mà tắm nhé. Với lại em hãy yên tâm, anh ngủ rất lành giấc."
Tỉ Dịch gần bốn mươi tuổi, bụng bia cổ phệ, người khác nhìn lén Tô Phong dù gì vẫn biết chú ý, riêng ông ta thì không thèm giấu đi vẻ dâm dê của mình.
Tô Phong lại không ăn kiêng, chị khẽ cười, kéo cánh tay dán vào ngực, làm khuôn mặt ứa dầu của Tỉ Dịch cười nở hoa.
"Còn thiếu một người." Tầm mắt Tô Phong dừng trên người Trương Diệp đẹp trai, vả lại còn lắm tiền: “Còn thiếu một người đó, anh muốn đến đây không?"
Trương Diệp chán ghét nhìn Tỉ Dịch toan từ chối, nhưng sau khi nhìn quanh một vòng những người khác, lời nói đến miệng nuốt trở lại. Ở cùng phòng với ai đều như nhau, cả vòng người không có ai làm hắn ta thích nổi.
Trương Diệp xoay người, chọn một phòng bước vào.
Tất cả những việc này đều thu hết vào mắt Đồ Đan, trong mắt cô ta là sự khinh thường không thèm che giấu, cô ta ghét nhất loại gái điếm khoe mình lẳng lơ như Tô Phong.
Không cam lòng lia mắt nhìn Trần Nhiên, khỏi phải nói xét về năng lực hay tướng mạo cậu đều cao hơn người khác cả đoạn. Đồ Đan nắm lấy Ngũ Lâm và người phụ nữ còn lại là chị Nam: “Ba người phụ nữ chúng ta hãy ở cùng nhau, chăm sóc lẫn nhau nhé..."
Trong ba người rõ ràng Trần Nhiên là người đứng đầu, Lý Trác Phong chắc cũng có tí bản lĩnh, duy chỉ Ngũ Lâm không hề có cảm giác tồn tại, nhưng hiện tại cô ta không còn cách nào.
Bốn người bị để lại liếc nhau, Lý Trác Phong chủ động đứng sang bên Quả Đông và Trần Nhiên, thừa lại ba người kia vừa đúng một phòng.
Chia phòng xong, Trần Nhiên xoay người muốn đi, trước chi bước còn cười nhạt: "Đừng trách tôi không nhắc nhở mấy người, bất kể nghe thấy chuyện gì xảy ra vào ban đêm tuyệt đối đừng đi ra ngoài mở cửa, nếu không thì chết cũng đáng lắm."
Bỏ lại lời này, Trần Nhiên quay vào phòng, Quả Đông vội tung tăng theo sát.
Cả đám thần kinh vốn căng thẳng, căn nhà ngói hỏng nát này làm cho đáy lòng người ta phải sợ hãi. Trần Nhiên mới nói như thế, sắc mặt mọi người nhất thời trở nên xấu xí.
"Cũng muộn rồi, có gì thì để ngày mai hẵng nói." Lý Trác Phong đuổi theo Trần Nhiên.
Lý Trác Phong vừa vào cửa, đang suy nghĩ làm sao để ba người đàn ông lớn ngủ trên một cái giường thì thấy Trần Nhiên đã nằm nhắm mắt trên cái giường duy nhất ở trong phòng, Quả Đông đang ôm con thỏ nằm bên Trần Nhiên.
Nằm ngay gọn rồi lại trông thấy anh ta vào cửa, Quả Đông mau chóng đẩy đẩy Trần Nhiên nằm bên, dồn cả người Trần Nhiên đang nhắm mắt muốn dán luôn lên tường, xong mới chừa chỗ cho đủ cỡ một người.
Vẻ mặt Lý Trác Phong phức tạp dời tầm mắt đi, càng ngày anh ta càng cảm thấy mạch não Quả Đông bị chệch hẳn với những người khác.
Từ đầu đến giờ Trần Nhiên chẳng thèm nhìn đến Tô Phong, lực chú ý dồn hết lên người Quả Đông, cả người Quả Đông sắp dán dính vào người cậu.
Trông thấy không có hy vọng ở Trần Nhiên, Lý Trác Phong lại không thức thời, Tô Phong trực tiếp bỏ qua mấy cô gái Đồ Đan, Ngũ Lâm, chị Nam tuổi hơi lớn, xác định rõ mục tiêu nhìn sang nhóm đàn ông còn lại: “Chạy cả ngày người đầy mồ hôi, đến lúc tôi muốn đi tắm thì lại sợ đi một mình..."
Hai mắt Tỉ Dịch không dời khỏi bộ ngực nở to của Tô Phong chủ động xin đi đánh giặc: “Đừng sợ, anh đây sẽ bảo vệ em, em yên tâm mà tắm nhé. Với lại em hãy yên tâm, anh ngủ rất lành giấc."
Tỉ Dịch gần bốn mươi tuổi, bụng bia cổ phệ, người khác nhìn lén Tô Phong dù gì vẫn biết chú ý, riêng ông ta thì không thèm giấu đi vẻ dâm dê của mình.
Tô Phong lại không ăn kiêng, chị khẽ cười, kéo cánh tay dán vào ngực, làm khuôn mặt ứa dầu của Tỉ Dịch cười nở hoa.
"Còn thiếu một người." Tầm mắt Tô Phong dừng trên người Trương Diệp đẹp trai, vả lại còn lắm tiền: “Còn thiếu một người đó, anh muốn đến đây không?"
Trương Diệp chán ghét nhìn Tỉ Dịch toan từ chối, nhưng sau khi nhìn quanh một vòng những người khác, lời nói đến miệng nuốt trở lại. Ở cùng phòng với ai đều như nhau, cả vòng người không có ai làm hắn ta thích nổi.
Trương Diệp xoay người, chọn một phòng bước vào.
Tất cả những việc này đều thu hết vào mắt Đồ Đan, trong mắt cô ta là sự khinh thường không thèm che giấu, cô ta ghét nhất loại gái điếm khoe mình lẳng lơ như Tô Phong.
Không cam lòng lia mắt nhìn Trần Nhiên, khỏi phải nói xét về năng lực hay tướng mạo cậu đều cao hơn người khác cả đoạn. Đồ Đan nắm lấy Ngũ Lâm và người phụ nữ còn lại là chị Nam: “Ba người phụ nữ chúng ta hãy ở cùng nhau, chăm sóc lẫn nhau nhé..."
Trong ba người rõ ràng Trần Nhiên là người đứng đầu, Lý Trác Phong chắc cũng có tí bản lĩnh, duy chỉ Ngũ Lâm không hề có cảm giác tồn tại, nhưng hiện tại cô ta không còn cách nào.
Bốn người bị để lại liếc nhau, Lý Trác Phong chủ động đứng sang bên Quả Đông và Trần Nhiên, thừa lại ba người kia vừa đúng một phòng.
Chia phòng xong, Trần Nhiên xoay người muốn đi, trước chi bước còn cười nhạt: "Đừng trách tôi không nhắc nhở mấy người, bất kể nghe thấy chuyện gì xảy ra vào ban đêm tuyệt đối đừng đi ra ngoài mở cửa, nếu không thì chết cũng đáng lắm."
Bỏ lại lời này, Trần Nhiên quay vào phòng, Quả Đông vội tung tăng theo sát.
Cả đám thần kinh vốn căng thẳng, căn nhà ngói hỏng nát này làm cho đáy lòng người ta phải sợ hãi. Trần Nhiên mới nói như thế, sắc mặt mọi người nhất thời trở nên xấu xí.
"Cũng muộn rồi, có gì thì để ngày mai hẵng nói." Lý Trác Phong đuổi theo Trần Nhiên.
Lý Trác Phong vừa vào cửa, đang suy nghĩ làm sao để ba người đàn ông lớn ngủ trên một cái giường thì thấy Trần Nhiên đã nằm nhắm mắt trên cái giường duy nhất ở trong phòng, Quả Đông đang ôm con thỏ nằm bên Trần Nhiên.
Nằm ngay gọn rồi lại trông thấy anh ta vào cửa, Quả Đông mau chóng đẩy đẩy Trần Nhiên nằm bên, dồn cả người Trần Nhiên đang nhắm mắt muốn dán luôn lên tường, xong mới chừa chỗ cho đủ cỡ một người.
Bình luận (0)
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Chưa có bình luận nào cho truyện này. Hãy là người đầu tiên bình luận!