Chương 7

Người Nhà Ta Toàn Là Thần Quỷ Kỷ Anh
4 lượt xem Cập nhật: 3 hours ago
Bạch Sương Hành nhìn hắn, bày ra nụ cười hơi áy náy: “Xin chào, chúng tôi nhận được thư mời nên tới xin làm học trò của thầy Bách Lý. Cho hỏi chú là…?”

“Đây là nhà của tôi.”

Người đàn ông cố gắng kiềm chế sự xấu hổ và giận dữ của mình: “Thầy Bách Lý là chị họ tôi, tạm thời đang ở đây.”

“Hóa ra là chủ nhà à.”

Bạch Sương Hành gật đầu: “Xin lỗi ạ, vừa rồi không cẩn thận huơ điện thoại một tí, làm chú sợ rồi hả?”

Không cẩn thận, huơ một tí.

Chủ nhà thật sự không nhịn được nữa, khóe mắt giần giật.

Sao mà cô gái này có thể điềm nhiên như không thế được chứ? Người bình thường ai mà mở giao diện điện thoại thành ảnh ma, lại còn cố tình huơ qua cửa nhà người khác hả?

Hắn bực rồi đấy.

Nhưng lòng tự tôn của người trưởng thành nói cho hắn biết, mình không thể nổi giận được —

Bị một bức ảnh dọa tới mức ngã xuống đất hét toáng lên, hắn không thể để chuyện mất mặt này bị đồn ra ngoài được.

“Không sao.”

Người đàn ông trung niên khẽ giật khóe miệng, cười rất chất phác: “Tôi đạp phải vũng nước nên không cẩn thận ngã một cú thôi, không liên quan gì tới cô hết.”

Bạch Sương Hành cũng diễn chung với hắn: “Thế à, thế thì tôi yên tâm rồi.”

Chủ nhà chỉ cười ha hả đáp lại.

Tuy là hắn nói bừa bảo mình tự trượt chân, nhưng tận mắt thấy Bạch Sương Hành tỏ ra không liên quan tới mình thật thì…

Càng bực hơn nữa chứ sao!

Bình tĩnh, phải bình tĩnh.

Người đàn ông trung niên nhắm mắt hít một hơi thật sâu: “Mấy cô cậu vào nhà đi.”

Hắn không muốn để ý tới đám người này nữa nên chỉ lạnh lùng giới thiệu qua loa:

“Chị họ gần đây không được khỏe lắm nên ở trong phòng tĩnh dưỡng. Tôi dẫn mấy cô cậu đi gặp chị ấy, nhớ cho kỹ, giữ yên lặng chứ đừng gây thêm phiền nhé.”

Thầy Bách Lý không được khỏe.

Trong thử thách sinh tồn của Đêm Trắng thường sẽ không cho quá nhiều thông tin vô dụng, Bạch Sương Hành thầm ghi nhớ lại, ngẩng đầu quan sát khung cảnh trong nhà.

Sau khi vào cửa là một hành lang chật hẹp mờ tối, không bật đèn, rất yên tĩnh.

Tường trắng loang lổ màu xám chết chóc. Chẳng biết có phải ảo giác không mà càng tới trước, nhiệt độ xung quanh lại càng lạnh hơn.

“Chị họ đang ở trên tầng 2.”

Chủ nhà đi trước: “Đi theo tôi.”

Trong hành lang tới tiếng kim rơi cũng nghe thấy được, chỉ có thể nghe tiếng bước chân của cả nhóm, càng tới gần tầng 2, Bạch Sương Hành lại càng ngửi được mùi đàn hương nồng hơn.

Văn Sở Sở ở kế bên cũng thấy lạnh, cô ta lặng lẽ siết chặt cổ áo lại.

Căn nhà này có bố cục như khách sạn, trên tầng 2 có một hành lang thẳng tắp đi ngang qua, hai bên hành lang bố trí bốn căn phòng nhỏ.

Chủ nhà chẳng ừ hử gì, chỉ gõ cửa phòng bên trái.

Kể cũng lạ, rõ ràng sau cửa chẳng có ai nhưng khi tiếng gõ cửa vang lên, cửa chống trộm rõ ràng đang khóa lại thuận thế mở ra.

Văn Sở Sở thốt lên một tiếng kinh ngạc, còn chủ nhà thì có vẻ đã quá quen với chuyện này nên chỉ đẩy cửa phòng ra.

Bên trong có một phòng ngủ và phòng khách, đèn trong sảnh đang sáng, cửa phòng ngủ thì đóng kín, im ắng chẳng có tiếng động nào.

Giống như những gì Bạch Sương Hành tưởng tượng, trong phòng “thầy Bách Lý” bày những thứ pháp khí và bùa chú khiến người ta hoa hết cả mắt, trên chiếc bàn gỗ chính giữa bày hẳn một tượng Quan Âm bằng ngọc nữa.

Ánh đèn có màu vàng nhạt, mờ ảo như sương làm nổi bật lên đôi mày từ bi hiền lành của Bồ Tát, tỏa ra một thứ ánh sáng nhẹ nhàng. Văn Sở Sở vốn đang căng thẳng rõ ràng đã thư giãn hơn hết nhiều khi nhìn thấy nó.
Bình luận (0)
Vui lòng đăng nhập để bình luận.

Chưa có bình luận nào cho truyện này. Hãy là người đầu tiên bình luận!

Cài đặt hiển thị