Chương 2
Người Nhà Ta Toàn Là Thần Quỷ
Kỷ Anh
5 lượt xem
Cập nhật: 3 hours ago
Bạch Sương Hành im lặng, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ.
Đây là lần đầu tiên cô rơi vào Đêm Trắng.
Theo những tin tức đã được đưa ra từ “hệ thống giám sát” tự xưng trong đầu cô.
Mỗi cửa thử thách Đêm Trắng đều sẽ có một hệ thống khác nhau chịu trách nhiệm hướng dẫn và giám sát, không biết vì cớ gì mà hệ thống này cực kỳ ác ý với con người.
Cô gái tóc ngắn xa lạ vẫn chưa ngừng run, tựa như một con chim đang hoảng sợ, khép nép trong chiếc áo len màu be.
Thanh niên trẻ tuổi ở gần cô ta có vẻ hơi bình tĩnh, nhưng theo biểu cảm ủ rũ cũng có thể thấy anh ta đang bất an.
Nhớ tới giọng điệu chắc nịch lúc nói chuyện của anh ta, Bạch Sương Hành phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Đây không phải lần đầu anh rơi vào Đêm Trắng à?”
Thanh niên nhìn cô.
“Ừm.”
Anh ta nói: “Tôi là Từ Thanh Xuyên, đây là lần thứ hai rồi.”
Mỗi cửa Đêm Trắng đều có bối cảnh và nhiệm vụ khác nhau, dù anh ta có kinh nghiệm trước cũng chẳng giúp ích được bao nhiêu.
Hơn nữa…
Từ Thanh Xuyên hơi ngượng ngùng: “Thực ra trong cửa Đêm Trắng đầu tiên, người dẫn đầu qua cửa là bạn tôi, tôi chẳng cống hiến được gì hết. Nhưng nếu có vấn đề thì các cô cứ hỏi tôi, tôi sẽ nói hết những gì mình biết.”
Từ Thanh Xuyên không hề nói dối.
Đảo mắt nhìn những căn nhà cũ u ám xung quanh, anh ta chỉ thấy ớn lạnh.
Ai cũng biết “Đêm Trắng” tượng trưng cho mức độ rủi ro, nỗi sợ hãi và tỉ lệ tử vong siêu cao, ai có đầu óc tỉnh táo đều chẳng muốn bị cuốn vào chỗ này.
Anh ta chỉ là một tay mơ đi theo sau lưng trùm lớn, lần trước bị hù sợ suýt chết, hai chân gần như mềm như bún.
Ai mà ngờ hôm nay lại chuyển mình trở thành người có kinh nghiệm duy nhất trong ba người hôm nay chứ.
Có trời đất làm chứng, anh ta cũng căng thẳng muốn chết, nhưng cô gái tóc ngắn cứ nhìn anh ta chằm chằm, nghiễm nhiên xem anh ta như một người đi trước đáng tin cậy.
Anh ta thì có tài cán gì chứ.
Từ Thanh Xuyên chột dạ né tránh ánh mắt của cô ta: “Hai người thì sao? Tên gì vậy?”
“Tôi… Tôi là Văn Sở Sở, lần đầu tiên vào Đêm Trắng.”
Cô gái tóc ngắn lại run cầm cập, vẻ mặt bất an: “Đáng lẽ tôi đang ngồi trong rạp chiếu phim để xem phim “Gặp Ma”, mới chớp mắt một cái mà đã tới đây rồi.”
“Rạp chiếu phim Bách Đạt ở thành phố Giang An à?”
“Đúng rồi!”
Từ Thanh Xuyên hơi hiểu ra, nhìn sang người thứ ba có mặt ở đây: “Cô cũng thế à?”
Người đó gật đầu.
Đó là một cô gái trẻ rất xinh đẹp, mắt phượng, tóc đen dài, da rất trắng, lúc trả lời anh ta dùng giọng điệu vừa lịch sự vừa dịu dàng: “Tôi là Bạch Sương Hành.”
Từ đầu tới cuối cô không khóc không làm ầm ĩ gì mà chỉ tiếp nhận sự thật trước mắt, lúc này, cô đã bắt đầu quan sát tình cảnh xung quanh.
Từ Thanh Xuyên tò mò: “Đây là lần thứ mấy cô vào Đêm Trắng rồi vậy?”
Bạch Sương Hành: “Lần đầu tiên.”
Vậy là… người mới à?
Từ Thanh Xuyên hơi kinh ngạc.
Đêm Trắng là cận kề cái chết, người bị mắc kẹt trong đây hoặc là bối rối, hoặc là tuyệt vọng, dù là người cá biệt dũng cảm thì cũng sẽ thể hiện một chút bực bội nôn nóng.
Nhưng anh ta hoàn toàn không phát hiện ra được bất cứ tâm trạng nào như thế trên mặt Bạch Sương Hành.
Từ Thanh Xuyên là một người trẻ con thẳng tính, tất cả cảm xúc đều viết hết ra mặt, Bạch Sương Hành bị anh ta nhìn thế thì cười: “Sao vậy?”
Đây là lần đầu tiên cô rơi vào Đêm Trắng.
Theo những tin tức đã được đưa ra từ “hệ thống giám sát” tự xưng trong đầu cô.
Mỗi cửa thử thách Đêm Trắng đều sẽ có một hệ thống khác nhau chịu trách nhiệm hướng dẫn và giám sát, không biết vì cớ gì mà hệ thống này cực kỳ ác ý với con người.
Cô gái tóc ngắn xa lạ vẫn chưa ngừng run, tựa như một con chim đang hoảng sợ, khép nép trong chiếc áo len màu be.
Thanh niên trẻ tuổi ở gần cô ta có vẻ hơi bình tĩnh, nhưng theo biểu cảm ủ rũ cũng có thể thấy anh ta đang bất an.
Nhớ tới giọng điệu chắc nịch lúc nói chuyện của anh ta, Bạch Sương Hành phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Đây không phải lần đầu anh rơi vào Đêm Trắng à?”
Thanh niên nhìn cô.
“Ừm.”
Anh ta nói: “Tôi là Từ Thanh Xuyên, đây là lần thứ hai rồi.”
Mỗi cửa Đêm Trắng đều có bối cảnh và nhiệm vụ khác nhau, dù anh ta có kinh nghiệm trước cũng chẳng giúp ích được bao nhiêu.
Hơn nữa…
Từ Thanh Xuyên hơi ngượng ngùng: “Thực ra trong cửa Đêm Trắng đầu tiên, người dẫn đầu qua cửa là bạn tôi, tôi chẳng cống hiến được gì hết. Nhưng nếu có vấn đề thì các cô cứ hỏi tôi, tôi sẽ nói hết những gì mình biết.”
Từ Thanh Xuyên không hề nói dối.
Đảo mắt nhìn những căn nhà cũ u ám xung quanh, anh ta chỉ thấy ớn lạnh.
Ai cũng biết “Đêm Trắng” tượng trưng cho mức độ rủi ro, nỗi sợ hãi và tỉ lệ tử vong siêu cao, ai có đầu óc tỉnh táo đều chẳng muốn bị cuốn vào chỗ này.
Anh ta chỉ là một tay mơ đi theo sau lưng trùm lớn, lần trước bị hù sợ suýt chết, hai chân gần như mềm như bún.
Ai mà ngờ hôm nay lại chuyển mình trở thành người có kinh nghiệm duy nhất trong ba người hôm nay chứ.
Có trời đất làm chứng, anh ta cũng căng thẳng muốn chết, nhưng cô gái tóc ngắn cứ nhìn anh ta chằm chằm, nghiễm nhiên xem anh ta như một người đi trước đáng tin cậy.
Anh ta thì có tài cán gì chứ.
Từ Thanh Xuyên chột dạ né tránh ánh mắt của cô ta: “Hai người thì sao? Tên gì vậy?”
“Tôi… Tôi là Văn Sở Sở, lần đầu tiên vào Đêm Trắng.”
Cô gái tóc ngắn lại run cầm cập, vẻ mặt bất an: “Đáng lẽ tôi đang ngồi trong rạp chiếu phim để xem phim “Gặp Ma”, mới chớp mắt một cái mà đã tới đây rồi.”
“Rạp chiếu phim Bách Đạt ở thành phố Giang An à?”
“Đúng rồi!”
Từ Thanh Xuyên hơi hiểu ra, nhìn sang người thứ ba có mặt ở đây: “Cô cũng thế à?”
Người đó gật đầu.
Đó là một cô gái trẻ rất xinh đẹp, mắt phượng, tóc đen dài, da rất trắng, lúc trả lời anh ta dùng giọng điệu vừa lịch sự vừa dịu dàng: “Tôi là Bạch Sương Hành.”
Từ đầu tới cuối cô không khóc không làm ầm ĩ gì mà chỉ tiếp nhận sự thật trước mắt, lúc này, cô đã bắt đầu quan sát tình cảnh xung quanh.
Từ Thanh Xuyên tò mò: “Đây là lần thứ mấy cô vào Đêm Trắng rồi vậy?”
Bạch Sương Hành: “Lần đầu tiên.”
Vậy là… người mới à?
Từ Thanh Xuyên hơi kinh ngạc.
Đêm Trắng là cận kề cái chết, người bị mắc kẹt trong đây hoặc là bối rối, hoặc là tuyệt vọng, dù là người cá biệt dũng cảm thì cũng sẽ thể hiện một chút bực bội nôn nóng.
Nhưng anh ta hoàn toàn không phát hiện ra được bất cứ tâm trạng nào như thế trên mặt Bạch Sương Hành.
Từ Thanh Xuyên là một người trẻ con thẳng tính, tất cả cảm xúc đều viết hết ra mặt, Bạch Sương Hành bị anh ta nhìn thế thì cười: “Sao vậy?”
Bình luận (0)
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Chưa có bình luận nào cho truyện này. Hãy là người đầu tiên bình luận!