Chương 9

Giới Tu Chân Sao Lại Có Bệnh Như Thế Này Kỷ Anh
3 lượt xem Cập nhật: 3 hours ago
Đầu tiên, khi đang cận kề cái chết ở dưới Ám Uyên thì được cứu. Bây giờ, đang trong hoàn cảnh lúng túng thì lại gặp phải một đồng môn sư huynh.

Mỗi đệ tử trong tiên môn đều có một hồn đăng của riêng mình. Hồn đăng không tắt thì hồn phách không tiêu tán; nếu ánh lửa chập chờn, tức là sắp chết.

Theo lời của sư huynh, đêm qua hồn đăng của cô gần như tắt hẳn. Người giữ đèn đêm ấy đã gửi tin, kêu gọi đệ tử ở gần đó nhanh chóng tới cứu cô.

“Tại hạ là Ôn Bạc Tuyết. Ta và Tạ sư muội đều là đệ tử của Ý Thủy chân nhân. Nghe nói sư muội đang gặp nguy hiểm nên cố ý đến đây giúp đỡ.”

Vẻ mặt của thanh niên dịu dàng ấm áp, đối diện với ánh mắt của Yến Hàn Lai: “Thật trùng hợp, sau khi hỏi thăm, ta được biết sáng nay có một cô nương được vác vào y quán.”

Vác vào.

Ấn đường của Tạ Tinh Diêu khẽ nhíu lại, lén lút quan sát thanh niên mặc bạch y đoan chính trước mặt.

Ôn Bạc Tuyết, tuấn tú xuất sắc, tấm lòng rộng mở.

Y và nguyên chủ đồng xuất nhất môn, là người quen cũ trong môn phái. Giới tu chân thường xuất hiện quỷ quái, chiếm đoạt thân xác không phải chuyện hiếm gặp. Nếu lộ manh mối trước mặt người quen cũ, bị phát hiện cô không phải 'Tạ Tinh Diêu' thật sự, chỉ sợ đến lúc đó sẽ rất thảm.

Nguyên tác miêu tả nguyên chủ… thế nào nhỉ?

Yểu điệu mê người, qua loa cộc cằn. Bởi vì là tiểu sư muội nhỏ tuổi nhất sư môn nên được cưng chiều đến mức coi trời bằng vung.

“Nghe đại phu nói, hai người đều bị thương rất nặng.”

Ôn Bạc Tuyết không hổ là đóa hoa trên núi cao, từ đầu đến cuối, vẻ mặt không hề thay đổi quá nhiều: “Nghe nói, vì cứu muội mà Yến công tử bị nhiều ma khí xâm nhập, cần phải tĩnh dưỡng phục hồi. Sư muội, muội có sao không?”

Tạ Tinh Diêu mỉm cười lễ phép, trong lòng thầm nghĩ cách đối phó: “Muội không sao, sư huynh đừng lo lắng.”

“Yến công tử bị ma khí xâm nhập, lang trung bình thường không thể chữa trị tận gốc. Đúng lúc trong môn phái có vài vị trưởng lão thông thạo lĩnh vực này, hay là huynh theo bọn ta lên núi đi.”

Ôn Bạc Tuyết gật gù thuận theo, giọng nói trong trẻo như nước suối mùa xuân, hòa tan tuyết lạnh: “Công tử thấy sao?”

Tình tiết đối lập.

Trong nguyên tác, chính Ôn Bạc Tuyết đã mời hắn lên núi Lăng Tiêu, vốn tưởng rằng đó là làm việc thiện tích đức, ai ngờ lại thành cõng rắn cắn gà nhà.

Yến Hàn Lai mỉm cười: “Đa tạ.”

Ôn Bạc Tuyết gật đầu: “Hai người tạm ở lại y quán để nghỉ ngơi dưỡng sức vài ngày đi, chờ đến khi vết thương khỏi hẳn thì theo ta lên núi Lăng Tiêu.”

Đại phu bên cạnh tiện thể đáp: “Hai vị đừng lo lắng, Ôn đạo trưởng từng giúp trấn Liên Hỉ diệt trừ ác yêu. Hai vị là người thân của đạo trưởng, tại hạ nhất định sẽ dốc hết toàn lực.”

Nói giữa chừng, sắc mặt ông ấy bỗng trở nên hơi nghiêm túc: “Chỉ là… Ôn đạo trưởng, gần đây trong trấn có nhiều người mất tích, không biết ngài có biết không?”

“Ta xuống núi Lăng Tiêu chính là vì muốn điều tra chuyện này.”

Ôn Bạc Tuyết nói: “Về vấn đề này, đại phu có thể kể cặn kẽ được không?”

“Chuyện kỳ lạ xảy ra vào khoảng chừng nửa tháng trước.”

Đại phu khẽ thở dài: “Người mất tích đầu tiên là một thợ may sống một mình ở ngoại ô. Nghe nói, ban đêm hắn uống rượu với người ta, nửa đêm về nhà một mình. Một người lớn sống sờ sờ như vậy, thế mà sang hôm sau lại chẳng thấy bóng dáng đâu. Kể từ đó, Vương thúc ở phía đông của thôn, bác thợ rèn ở phía bắc, ngay cả cậu con trai thứ hai của nhà họ Trình đối diện nhà tôi nữa, tất cả đều biến mất không rõ nguyên do.”
Bình luận (0)
Vui lòng đăng nhập để bình luận.

Chưa có bình luận nào cho truyện này. Hãy là người đầu tiên bình luận!

Cài đặt hiển thị