Chương 7
Giới Tu Chân Sao Lại Có Bệnh Như Thế Này
Kỷ Anh
3 lượt xem
Cập nhật: 3 hours ago
Kẻ này mưu mô độc ác, Tạ Tinh Diêu không muốn dây dưa nhiều với hắn, nghe vậy cô chỉ mỉm cười:
“Yến công tử không màng nguy hiểm, cứu ta trong lúc nguy nan. Ta đã gặp nhiều người khẩu phật tâm xà, lá mặt lá trái. So với bọn họ, công tử tốt hơn gấp trăm lần.”
Dây cung vô hình trong không khí sắp đứt. Hai người đồng thời ngước mắt nhìn nhau, mỉm cười lễ phép.
Tạ Tinh Diêu chưa thu lại nụ cười, cửa gỗ bên cạnh đã mở ra, vang lên tiếng kẽo kẹt. Cô quay đầu lại thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên bưng một cái chén sứ.
Vị này chắc hẳn là đại phu trong y quán. Trong chén sứ đựng đầy thuốc mới nấu xong. Từ đằng xa đã ngửi thấy mùi vị đắng nghét khiến người ta khó chịu.
Từ nhỏ đến lớn cô không thích uống thuốc.
Yến Hàn Lai vô tình nhìn về phía trước, cũng khẽ nhíu mày lại.
Không thể nào.
Lúc trước hắn bị yêu ma quỷ quái làm trọng thương, cũng chưa từng kêu ca câu nào, bây giờ… lại vì một chén thuốc mà nhíu mày à?
Yến Hàn Lai, chẳng lẽ hắn sợ đắng?
“Hai vị đều tỉnh lại rồi.”
Người đàn ông trung niên tiến lên vài bước: “Đây là thuốc của tiểu lang quân. Cậu bị ma khí xâm nhập, lại mất máu nhiều, cần phải nghỉ ngơi bồi bổ.”
Hóa ra thuốc này không liên quan gì tới cô.
Tạ Tinh Diệu thở phào nhẹ nhõm.
Bên kia, Yến Hàn Lai nhận lấy chén sứ với gương mặt vô cảm.
Dẫu rằng hắn thường hay bị thương bị bệnh, nhưng vẫn không thể thích nổi vị đắng. Mỗi khi cảm thấy không khỏe, hắn thường trực tiếp hái thảo dược trên núi, rồi nuốt trọn vào bụng.
Sau khi đun thuốc sẽ làm mất đi mùi thơm của thực vật, chỉ còn vị đắng khó chịu. Cảm nhận được điều gì đó, thiếu niên liếc mắt nhìn thoáng qua, càng cảm thấy phiền muộn hơn.
Đôi mắt của Tạ Tinh Diêu sáng ngời, trong mắt không hề che giấu ý cười khi xem kịch vui. Lúc này, bắt gặp ánh mắt của hắn, cô vội vã mím môi thành một đường thẳng.
Đại phu không biết gì về mối quan hệ của hai người nên ân cần dạy bảo:
“Người trẻ tuổi, đừng sợ đắng, phải nếm trải gian khổ mới có thể trở thành người tài ba. Tiểu lang quân, bên cạnh cậu còn có một tiểu cô nương, đừng khiến mình bẽ mặt trước mặt cô ấy.”
Yến Hàn Lai: …
Ông ta thật phiền phức.
Yến Hàn Lai có thể lật trời lật đất trong nguyên tác, chưa bao giờ rơi vào tình trạng quẫn bách như hiện tại. Tạ Tinh Diêu cảm thấy mới lạ, cô bật cười thành tiếng:
“Đúng thế Yến công tử. Ông trời giao cho huynh sứ mệnh to lớn, trước tiên phải dùng gian khổ rèn luyện ý chí, sau đó mới rèn luyện gân cốt. Cố gắng, kiên cường, ta tin huynh sẽ làm được.”
Cô còn chưa nói xong, Yến Hàn Lai đột nhiên giơ tay lên, một hơi uống sạch thuốc trong chén.
Chợt, hắn nhíu mày như bị sặc.
Tạ Tinh Diêu cười trên nỗi đau của người khác. Nhớ tới mới đây vừa ăn miếng trả miếng với hắn, khóe môi cô cong lên: “Yến công tử lợi hại!”
Tiếc là chưa đắc ý được bao lâu, cả người cô chợt cứng đờ.
—— Một đứa trẻ vừa sắc thuốc xong, trên tay cầm một chén sứ to, đi thẳng đến giường cô.
Nụ cười của Tạ Tinh Diêu tan biến, không vui nổi nữa.
Tạ Tinh Diêu: “Ta, của ta hả?”
“Linh lực của cô nương hoàn toàn tiêu hao hết, hơn nữa trên người còn có quá nhiều vết thương.” Đại phu cười: “Tuy đều là vết thương ngoài da, nhưng nếu muốn khỏi hẳn, không thể không uống thuốc.”
Cười người hôm trước hôm sau người cười. Ông trời không tha cho bất cứ ai.
Tạ Tinh Diêu nhận lấy chén thuốc, nhìn những thứ đen ngòm không rõ là gì trôi nổi trong chén, rồi lại nhìn về phía Yến Hàn Lai cách đó không xa.
“Yến công tử không màng nguy hiểm, cứu ta trong lúc nguy nan. Ta đã gặp nhiều người khẩu phật tâm xà, lá mặt lá trái. So với bọn họ, công tử tốt hơn gấp trăm lần.”
Dây cung vô hình trong không khí sắp đứt. Hai người đồng thời ngước mắt nhìn nhau, mỉm cười lễ phép.
Tạ Tinh Diêu chưa thu lại nụ cười, cửa gỗ bên cạnh đã mở ra, vang lên tiếng kẽo kẹt. Cô quay đầu lại thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên bưng một cái chén sứ.
Vị này chắc hẳn là đại phu trong y quán. Trong chén sứ đựng đầy thuốc mới nấu xong. Từ đằng xa đã ngửi thấy mùi vị đắng nghét khiến người ta khó chịu.
Từ nhỏ đến lớn cô không thích uống thuốc.
Yến Hàn Lai vô tình nhìn về phía trước, cũng khẽ nhíu mày lại.
Không thể nào.
Lúc trước hắn bị yêu ma quỷ quái làm trọng thương, cũng chưa từng kêu ca câu nào, bây giờ… lại vì một chén thuốc mà nhíu mày à?
Yến Hàn Lai, chẳng lẽ hắn sợ đắng?
“Hai vị đều tỉnh lại rồi.”
Người đàn ông trung niên tiến lên vài bước: “Đây là thuốc của tiểu lang quân. Cậu bị ma khí xâm nhập, lại mất máu nhiều, cần phải nghỉ ngơi bồi bổ.”
Hóa ra thuốc này không liên quan gì tới cô.
Tạ Tinh Diệu thở phào nhẹ nhõm.
Bên kia, Yến Hàn Lai nhận lấy chén sứ với gương mặt vô cảm.
Dẫu rằng hắn thường hay bị thương bị bệnh, nhưng vẫn không thể thích nổi vị đắng. Mỗi khi cảm thấy không khỏe, hắn thường trực tiếp hái thảo dược trên núi, rồi nuốt trọn vào bụng.
Sau khi đun thuốc sẽ làm mất đi mùi thơm của thực vật, chỉ còn vị đắng khó chịu. Cảm nhận được điều gì đó, thiếu niên liếc mắt nhìn thoáng qua, càng cảm thấy phiền muộn hơn.
Đôi mắt của Tạ Tinh Diêu sáng ngời, trong mắt không hề che giấu ý cười khi xem kịch vui. Lúc này, bắt gặp ánh mắt của hắn, cô vội vã mím môi thành một đường thẳng.
Đại phu không biết gì về mối quan hệ của hai người nên ân cần dạy bảo:
“Người trẻ tuổi, đừng sợ đắng, phải nếm trải gian khổ mới có thể trở thành người tài ba. Tiểu lang quân, bên cạnh cậu còn có một tiểu cô nương, đừng khiến mình bẽ mặt trước mặt cô ấy.”
Yến Hàn Lai: …
Ông ta thật phiền phức.
Yến Hàn Lai có thể lật trời lật đất trong nguyên tác, chưa bao giờ rơi vào tình trạng quẫn bách như hiện tại. Tạ Tinh Diêu cảm thấy mới lạ, cô bật cười thành tiếng:
“Đúng thế Yến công tử. Ông trời giao cho huynh sứ mệnh to lớn, trước tiên phải dùng gian khổ rèn luyện ý chí, sau đó mới rèn luyện gân cốt. Cố gắng, kiên cường, ta tin huynh sẽ làm được.”
Cô còn chưa nói xong, Yến Hàn Lai đột nhiên giơ tay lên, một hơi uống sạch thuốc trong chén.
Chợt, hắn nhíu mày như bị sặc.
Tạ Tinh Diêu cười trên nỗi đau của người khác. Nhớ tới mới đây vừa ăn miếng trả miếng với hắn, khóe môi cô cong lên: “Yến công tử lợi hại!”
Tiếc là chưa đắc ý được bao lâu, cả người cô chợt cứng đờ.
—— Một đứa trẻ vừa sắc thuốc xong, trên tay cầm một chén sứ to, đi thẳng đến giường cô.
Nụ cười của Tạ Tinh Diêu tan biến, không vui nổi nữa.
Tạ Tinh Diêu: “Ta, của ta hả?”
“Linh lực của cô nương hoàn toàn tiêu hao hết, hơn nữa trên người còn có quá nhiều vết thương.” Đại phu cười: “Tuy đều là vết thương ngoài da, nhưng nếu muốn khỏi hẳn, không thể không uống thuốc.”
Cười người hôm trước hôm sau người cười. Ông trời không tha cho bất cứ ai.
Tạ Tinh Diêu nhận lấy chén thuốc, nhìn những thứ đen ngòm không rõ là gì trôi nổi trong chén, rồi lại nhìn về phía Yến Hàn Lai cách đó không xa.
Bình luận (0)
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Chưa có bình luận nào cho truyện này. Hãy là người đầu tiên bình luận!