Chương 3
Giới Tu Chân Sao Lại Có Bệnh Như Thế Này
Kỷ Anh
3 lượt xem
Cập nhật: 3 hours ago
Rốt cuộc con nhỏ này là ai vậy?!
Vài con yêu ma đồng loạt dừng lại. Nhưng những con còn lại lại không kìm được tức giận, một mạch lao về phía trước.
AK-47, lực sát thương khủng bố vô đối, là vua súng trường kinh điển nhất thế giới.
Lúc này đây, nó đang nằm trong tay của một đệ tử tiên môn cả người nhuốm máu.
…Chờ đã.
Tạ Tinh Diêu lau đi vết máu trên khóe miệng, cố gắng hít một hơi thật sâu.
Khoan khoan, vậy là cô mang cả trò chơi xuyên đến đây à? Vô lý, hoàn toàn quá vô lý?
Cô chưa bao giờ nhìn thấy súng thật, nhưng đã tự học được cách sử dụng nó… Khẩu AK vốn chỉ nên tồn tại trong trò chơi này, thế mà lại đánh bay con mãnh thú đứng gần cô nhất kia.
Pháp khí mới nghe lần đầu đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bầy yêu ma trừng đến mức sắp rách cả mí mắt.
Có thể tiêu diệt nhiều yêu ma trong một khoảng cách nhất định cần phải tiêu hao rất nhiều linh lực, nhưng chúng nó lại không cảm nhận được chút dao động linh lực nào… Rốt cuộc con nhỏ này là thần thánh phương nào!
Trải qua chuyện hoàn toàn nằm ngoài nhận thức này, trong đầu Tạ Tinh Diêu toàn là dấu chấm hỏi:
Cô thật sự không biết đây là chuyện gì! Vác súng tu tiên đã vượt quá phạm vi “bàn tay vàng” rồi!
Quá vô lý.
Dù là nằm mơ cô cũng không dám mơ lớn như vậy.
Nếu nói không sợ, tất nhiên đó là lời nói dóc phô trương thanh thế.
Song, chủ nhân ban đầu của thân thể này là một đệ tử tiên môn, đã quen với việc hàng yêu phục ma, hơn nữa…
Tạ Tinh Diêu cố nén cơn đau trên người, âm thầm cắn chặt răng.
Khi từng con quỷ quái nhào tới, giao diện trò chơi trong thức hải cũng theo đó mà thay đổi, khiến cô nhớ tới hình thức đột phá vòng vây trong trò chơi.
Đều nguy hiểm đáng sợ, đều thấp thỏm căng thẳng, đều tương ứng với nhau, đều có cùng vị trí và phương pháp tấn công.
Nếu có kẻ đánh trực diện thì né sang một bên, nếu có kẻ trong phạm vi tầm bắn thì tìm một góc thích hợp, không hề chần chừ, một đòn tất thắng.
Bốn phía chiến trường giống như một trò chơi 3D khổng lồ, thao tác ra sao, giữ mạng thế nào, làm sao để mở đường máu, Tạ Tinh Diêu quá rành.
Trong lúc nhất thời, ánh lửa liên miên, cô dần quen với cảm giác cầm súng trong tay. Mặc dù có đôi lúc choáng váng vì mất máu, nhưng từ đầu tới cuối động tác của cô không hề dừng lại.
Cho đến khi hệ thống trong đầu rung lên.
【Nhiệm vụ hiện tại: Lâm vào tuyệt cảnh, yếu ớt tột cùng, cầu cứu bóng người nơi xa là đường sống duy nhất của bạn.】
Tới rồi.
Tạ Tinh Diêu nín thở ngẩng đầu lên, giữa những tảng đá lớn, cô thoáng thấy một bóng đen không biết xuất hiện từ bao giờ.
Trong một cái chớp mắt này, ánh trăng xuyên qua tầng mây dày đặc.
Trên mỏm đá hiểm trở nhất, thiếu niên lặng lẽ cúi đầu, mái tóc đen được buộc qua loa tung bay theo gió. Đôi mắt phượng dài hẹp ủ dột hơi nhướng lên, không có chút đồng cảm nào mà chỉ có một chút thờ ơ giễu cợt.
Tựa như đang xem kịch một cách lười biếng và chẳng có chút hào hứng nào.
Yến Hàn Lai.
So với người Trung Châu, ngũ quan của hắn sâu sắc và rõ ràng hơn, con ngươi tối tăm lạnh lẽo, dưới ánh trăng trong vắt, phản chiếu ra ám quang hệt như hổ phách.
Đây rõ ràng là một dung mạo cao sang, nhưng trên gò má của thiếu niên lại có sắc đỏ sền sệt của máu tươi, nửa gương mặt ẩn trong bóng tối như một lưỡi dao, tràn ngập sát khí lạnh lẽo hung tàn.
Kẻ không phải người hiền lành này, bây giờ chính là đường sống duy nhất của cô.
Vài con yêu ma đồng loạt dừng lại. Nhưng những con còn lại lại không kìm được tức giận, một mạch lao về phía trước.
AK-47, lực sát thương khủng bố vô đối, là vua súng trường kinh điển nhất thế giới.
Lúc này đây, nó đang nằm trong tay của một đệ tử tiên môn cả người nhuốm máu.
…Chờ đã.
Tạ Tinh Diêu lau đi vết máu trên khóe miệng, cố gắng hít một hơi thật sâu.
Khoan khoan, vậy là cô mang cả trò chơi xuyên đến đây à? Vô lý, hoàn toàn quá vô lý?
Cô chưa bao giờ nhìn thấy súng thật, nhưng đã tự học được cách sử dụng nó… Khẩu AK vốn chỉ nên tồn tại trong trò chơi này, thế mà lại đánh bay con mãnh thú đứng gần cô nhất kia.
Pháp khí mới nghe lần đầu đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bầy yêu ma trừng đến mức sắp rách cả mí mắt.
Có thể tiêu diệt nhiều yêu ma trong một khoảng cách nhất định cần phải tiêu hao rất nhiều linh lực, nhưng chúng nó lại không cảm nhận được chút dao động linh lực nào… Rốt cuộc con nhỏ này là thần thánh phương nào!
Trải qua chuyện hoàn toàn nằm ngoài nhận thức này, trong đầu Tạ Tinh Diêu toàn là dấu chấm hỏi:
Cô thật sự không biết đây là chuyện gì! Vác súng tu tiên đã vượt quá phạm vi “bàn tay vàng” rồi!
Quá vô lý.
Dù là nằm mơ cô cũng không dám mơ lớn như vậy.
Nếu nói không sợ, tất nhiên đó là lời nói dóc phô trương thanh thế.
Song, chủ nhân ban đầu của thân thể này là một đệ tử tiên môn, đã quen với việc hàng yêu phục ma, hơn nữa…
Tạ Tinh Diêu cố nén cơn đau trên người, âm thầm cắn chặt răng.
Khi từng con quỷ quái nhào tới, giao diện trò chơi trong thức hải cũng theo đó mà thay đổi, khiến cô nhớ tới hình thức đột phá vòng vây trong trò chơi.
Đều nguy hiểm đáng sợ, đều thấp thỏm căng thẳng, đều tương ứng với nhau, đều có cùng vị trí và phương pháp tấn công.
Nếu có kẻ đánh trực diện thì né sang một bên, nếu có kẻ trong phạm vi tầm bắn thì tìm một góc thích hợp, không hề chần chừ, một đòn tất thắng.
Bốn phía chiến trường giống như một trò chơi 3D khổng lồ, thao tác ra sao, giữ mạng thế nào, làm sao để mở đường máu, Tạ Tinh Diêu quá rành.
Trong lúc nhất thời, ánh lửa liên miên, cô dần quen với cảm giác cầm súng trong tay. Mặc dù có đôi lúc choáng váng vì mất máu, nhưng từ đầu tới cuối động tác của cô không hề dừng lại.
Cho đến khi hệ thống trong đầu rung lên.
【Nhiệm vụ hiện tại: Lâm vào tuyệt cảnh, yếu ớt tột cùng, cầu cứu bóng người nơi xa là đường sống duy nhất của bạn.】
Tới rồi.
Tạ Tinh Diêu nín thở ngẩng đầu lên, giữa những tảng đá lớn, cô thoáng thấy một bóng đen không biết xuất hiện từ bao giờ.
Trong một cái chớp mắt này, ánh trăng xuyên qua tầng mây dày đặc.
Trên mỏm đá hiểm trở nhất, thiếu niên lặng lẽ cúi đầu, mái tóc đen được buộc qua loa tung bay theo gió. Đôi mắt phượng dài hẹp ủ dột hơi nhướng lên, không có chút đồng cảm nào mà chỉ có một chút thờ ơ giễu cợt.
Tựa như đang xem kịch một cách lười biếng và chẳng có chút hào hứng nào.
Yến Hàn Lai.
So với người Trung Châu, ngũ quan của hắn sâu sắc và rõ ràng hơn, con ngươi tối tăm lạnh lẽo, dưới ánh trăng trong vắt, phản chiếu ra ám quang hệt như hổ phách.
Đây rõ ràng là một dung mạo cao sang, nhưng trên gò má của thiếu niên lại có sắc đỏ sền sệt của máu tươi, nửa gương mặt ẩn trong bóng tối như một lưỡi dao, tràn ngập sát khí lạnh lẽo hung tàn.
Kẻ không phải người hiền lành này, bây giờ chính là đường sống duy nhất của cô.
Bình luận (0)
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Chưa có bình luận nào cho truyện này. Hãy là người đầu tiên bình luận!