Chương 25

Canh Cửa Ở Ngục Giam Trại Địch Cung Hòe Tri Ngọc
3 lượt xem Cập nhật: 4 hours ago
"Sao thế?" Lý Trác Phong ra vẻ ngạc nhiên, hóng hớt.

"Chuyện này chẳng có gì hay ho để nói cả. Cái nhà ở đầu làng ấy, nhà của Tôn Đức Nghĩa ấy, con bé nhà đó không phải loại người có thể làm vợ đâu. Con bé đó trước đây sinh mấy đứa đều là con gái, nếu không phải hết cách thì trưởng thôn cũng chẳng thèm để mắt tới nó. Cả làng này chỉ có nhà chúng tôi và nhà trưởng thôn ở nhà mái bằng, vậy mà nó còn không bằng lòng, còn muốn chạy trốn."

Có lẽ do nói hăng say quá, Tôn Lão Tam nói tiếp: "Nhà trưởng thôn ban đầu muốn tìm một cô con dâu ở ngoài, nhưng tìm bên ngoài thì không được, con bé nhà Tôn Đức Nghĩa đó chính là bị học thói hư tật xấu ở bên ngoài đấy."

Nghe Tôn Lão Tam nói vậy, Lý Trác Phong nhất thời không biết nên phản ứng ra sao: “Tôi thấy cô ta cũng là người tốt mà."

"Người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, mẹ nó đã không ra gì, sinh cho Tôn Đức Nghĩa một đống con gái, khiến Tôn Đức Nghĩa ở trong làng chẳng ngẩng mặt lên được, không ngờ nó cũng y chang như vậy."

"Trước đây chẳng phải nó mang thai rồi sao, cha đứa bé không quan tâm à?"

Lý Trác Phong vốn định moi thêm thông tin, không ngờ câu nói này vừa thốt ra, Tôn Lão Tam vốn đang nói chuyện rất hăng say lập tức biến sắc.

Tôn Lão bên cạnh khẽ ho một tiếng, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người: “Đi ăn cơm trước đã, không đi nữa cơm nguội hết bây giờ, Lão Tam, con mau vào làng gọi mọi người về đi..."

Tôn Lão đang nói thì từ phía khu rừng ngoài làng bỗng truyền đến một tiếng hét chói tai.

Giọng nói đó nghe có vẻ quen quen, hình như là của Từ Đan.

"Chuyện gì vậy?" Tôn Lão giật mình.

Trần Nhiên nhíu mày: “Qua đó xem sao."

Nói xong, anh liền dẫn đầu chạy về phía đó.

Vài phút sau, khi cả nhóm chạy đến bìa rừng thì thấy Từ Đan đang hoảng sợ chạy về phía bọn họ. Nhìn thấy Trần Nhiên và những người khác, khuôn mặt vốn đã lem luốc nước mắt của cô ta càng không kìm được nữa.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Trương Diệp đâu?" Lý Trác Phong hỏi.

Từ Đan khóc đến mức thở hổn hển: “Chết rồi... tất cả đều đã chết, những người rời đi ngày hôm qua..."

"Cái gì?" Hai cha con nhà họ Tôn chạy đến mức thở hổn hển cũng kinh ngạc.

Phía sau, Ngô Linh và những người khác cùng với vài người dân trong làng cũng chạy tới, rõ ràng là đều nghe thấy tiếng hét của Từ Đan.

Trần Nhiên mở tấm vải bọc thanh đao ra, để lộ chuôi đao đen nhánh, sau đó sải bước tiến vào khu rừng. Thấy vậy, những người còn lại không chút do dự, lập tức đuổi theo. Quả Đông thì đã sớm lẽo đẽo chạy theo sau Trần Nhiên từ lúc nào.

Vài phút sau, trong rừng, mọi người nhìn thấy Trương Diệp từ xa, đồng thời xuất hiện trước mắt mọi người là nhóm người đã chọn rời đi vào ngày hôm qua.

Chính xác hơn là thi thể của bọn họ.

Tất cả bọn họ đều đã chết, chết thảm. Lúc đầu, nhìn từ xa, mọi người còn tưởng rằng người bọn họ đều bị nhuộm đỏ bởi máu, nhưng khi đến gần...

Sau đó, mọi người liền nhận ra màu đỏ trên người họ không phải máu, mà là thịt.

Da của họ đều bị lột sạch, hơn nữa là bị lột da sống.

Bọn họ bị treo lủng lẳng trên cây, tứ chi gần như đều vặn vẹo trong tư thế dữ tợn, đó là hình ảnh chỉ có thể xuất hiện khi bị lột da sống.

Nhìn những khuôn mặt dữ tợn trên đầu, cùng với máu thịt lộ ra ngoài không khí, cảm nhận nỗi kinh hoàng thấu tận xương tủy, mọi người đồng loạt cúi người nôn mửa.
Bình luận (0)
Vui lòng đăng nhập để bình luận.

Chưa có bình luận nào cho truyện này. Hãy là người đầu tiên bình luận!

Cài đặt hiển thị