Chương 10

Canh Cửa Ở Ngục Giam Trại Địch Cung Hòe Tri Ngọc
3 lượt xem Cập nhật: 3 hours ago
Trần Nhiên phớt lờ hắn, bước vào thôn.

Bị phớt lờ, Trương Diệp nghiến răng cắn lợi lộ vẻ mặt hung tợn, điên gì mà điên thế?

Lý Trác Phong nhìn Trần Nhiên với Quả Đông đang tung tăng theo sau, liếc qua Ngũ Lâm rồi đuổi kịp Trần Nhiên.

Lý Trác Phong và Ngũ Lâm vừa đi, những người khác mất chủ kiến, chỉ có thể bất chấp chạy theo. Trương Diệp đi cuối mang vẻ mặt u ám.

Không biết có phải là ảo giác của bọn họ không, sau khi vào thôn thì sắc trời tối sầm lại, vốn dĩ có thể lờ mờ trông thấy rặng núi phía xa, hiện tại chẳng thể nhìn rõ cảnh vật ngoài thôn.

May mà trời vừa tối thì có người trong thôn thắp đèn, cũng nhờ ánh sáng ấy mới có thể thấy mờ mờ đường đi.

Hẳn ngày thường trong thôn ít khi có người ngoài đến, họ đi đâu cũng có người nhìn sang, trong ánh mắt đề phòng lại xen lẫn gì đó khiến cho người ta phải khó chịu.

Sau khi dạo sơ một vòng quanh thôn, Trần Nhiên chọn đi vào sân một ngôi nhà trệt bằng xi măng.

"Mấy cậu là ai?" Trong sân có một ông lão ngoài năm mươi tuổi.

Trần Nhiên nhìn Lý Trác Phong hơi sững người, sau lại vội vàng cười giải thích.

Vẫn là lời lẽ cũ rích khảo sát trước đó. Cái cớ này Lý Trác Phong dùng vô cùng thành thục, hiển nhiên không phải lần đầu tiên, còn thêm Ngũ Lâm bên cạnh thỉnh thoảng hùa một câu, một loạt sáo ngữ chóng vánh dụ dỗ ông lão ngây người.

Ông họ Tuyên, hầu hết trong thôn này đều mang họ Tuyên.

"Anh ba, còn ngẩn ra làm gì, mau gọi trưởng thôn qua đây!" Ông Tuyên gào với đứa con út đang đứng xem náo nhiệt, niềm nở dẫn cả đám vào cửa.

Anh ba mới làm việc xong, ống quần vẫn còn xắn, quay đầu chạy về phía ngôi nhà xi măng kế bên. Vài phút sau, một cụ già tóc hoa râm bước nhanh vào sân.

Mà lúc này, Lý Trác Phong đã tán dóc từ việc sửa chữa đường tới việc xây dựng nông thôn rồi tới luôn chuyện làm giàu. Nhìn thấy trưởng thôn đến, trở tay cái thành phát triển rộng ngành du lịch.

Quả Đông đứng bên ngóng mà sững sờ, những người khác cũng vậy.

Đến tận lúc con dâu của ông Tuyên gọi vào ăn cơm, Lý Trác Phong mới chịu ngưng miệng.

"Đến đây, đến đây, đến đây, vào bàn, vào bàn đi." Hai ông lão đã tin tám chín phần, nhiệt tình đón tiếp. Sẵn dịp trưởng thôn còn bảo ông Tuyên, anh ba mang rượu trữ trong nhà sang đây.

Ngửi được mùi thơm thức ăn, đám người hoảng loạn bất an trước đó đã lấy lại bình tĩnh, nhôn nhao nhìn bàn ăn.

Thức ăn không nhiều lắm, toàn những món thịt thà hay nấu ở nhà, nhưng có lẽ bị hành quá lâu nên thần kinh vẫn luôn căng chặt, cả đám chỉ đành nuốt nước miếng.

"Ngồi đi, đừng ngại, nơi đây của mấy ông không thể bằng bên ngoài, các con ở thành phố..." Trưởng thôn cười híp cả mắt.

Mọi người chẳng để tâm tới việc ngại ngùng, lần lượt ngồi vào bàn.

Quả Đông ngồi bên trái cạnh Trần Nhiên, nơi khóe mắt thoáng thấy Lý Trác Phong vẫn còn đứng, lại mau chóng dịch sang bên cạnh Trần Nhiên, muốn nhường chỗ cho Lý Trác Phong.

Trần Nhiên đang ngồi ngon lành, đột nhiên bị ép tới mép băng ghế, cả người suýt chút nữa ngã nhào.

Cậu nhìn Quả Đông một cách dữ tợn, ót người nọ nhoáng cái đã xù lông, trông như quả bóng lông mềm, làm người ta muốn bóp nặn.

Không dọa được người, Trần Nhiên ngấm ngầm chuyển mục tiêu, nhìn Lý Trác Phong liền kề Quả Đông.

Bàn là một cái bàn vuông bình thường, loại ghế trong thôn thường dùng là băng ghế dài. Tối đa tám người ngồi một bàn, nhưng bọn họ có mười hai người, chưa kể còn có trưởng thôn và vài người nhà ông Tuyên.
Bình luận (0)
Vui lòng đăng nhập để bình luận.

Chưa có bình luận nào cho truyện này. Hãy là người đầu tiên bình luận!

Cài đặt hiển thị